Em thật sự cảm thấy chán chường tất cả mọi thứ. Em tâm sự với các mẹ, các chị để phần nào đó giúp em thoải mái và vững tin để có thể đưa ra sự lựa chọn của cuộc đời mình. Năm nay em 23 tuổi và hiện tại em đang là một bà mẹ đơn thân.
Em chưa bao giờ nghĩ rằng cuộc sống của em lại có thể trớ trêu như thế này. Em có thể tự tin nhận xét về bản thân mình rằng, em sống rất tình cảm. Em luôn biết trước biết sau. Em là một người có học thức. Em cũng đâu có xấu chứ. Mà sao em thấy mọi thứ như quay lưng lại với em ấy. Ngay cả người em yêu cũng vậy.
Em với anh ấy là bạn học cùng cấp 3 với nhau. Tính cả thời gian từ quen biết tới yêu nhau tới giờ cũng phải 10 năm đấy. Tụi em yêu nhau cũng giống biết bao cặp đôi khác. Có vui có buồn có hạnh phúc và cả buồn bực nữa, nói chung là đủ cả. Rồi tới một ngày em biết mình có thai, lúc đó anh háo hức lắm. Và em hiểu cái cảm giác đó của anh vì em cũng vậy mà. Rồi hai đứa về nói với gia đình. Bố mẹ anh ấy lúc đó không nói gì nhiều cả. Chỉ kêu tụi em về nói ông bà ngoại đi, xem ông bà nói sao.
Rồi tụi em về nói với bố mẹ em. Bố mẹ em lúc này sốc lắm. Bố em nói nếu hai đứa yêu nhau thì tổ chức đám cưới. Nhưng nghiệt một nỗi, anh ấy đang là công an nghĩa vụ, không thể cưới được cũng không thể đăng ký kết hôn. Anh ấy nói với em rằng anh ấy muốn vào chuyên nghiệp không thể cưới lúc này được đâu, cùng lắm mình chỉ làm đám hỏi thôi. Em hiểu và em tôn trọng quyết định cũng như sự nghiệp sau này của anh. Vì tình yêu dành cho anh ấy quá lớn mà, nên em về năn nỉ bố mẹ em. Vì tương lai của anh ấy nên đừng làm khó dễ gì anh ấy cả, làm đám hỏi cũng được, rồi khi anh ấy ra quân hoặc vào được chuyên nghiệp là cưới. Bố mẹ em lúc đầu không chịu. Nhưng vì em năn nỉ và vì thương em nên bố mẹ em đồng ý. Nhưng trong lòng bố mẹ em buồn lắm. Em biết chứ.

Vì tương lai của anh ấy em đã hoãn lại mọi thứ
Rồi gia đình tụi em quyết định ngày làm đám hỏi. Em lúc đó cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Em cảm giác bố mẹ chồng em đã chấp nhận em. Em vui lắm. Ngày đám hỏi cũng tới, gia đình anh ấy thể hiện ra mặt là coi thường em và bố mẹ em. Theo phong tục trước giờ là nhà trai phải hỏi xem gia đình nhà gái như thế nào để sắm lễ nhưng không, họ không hỏi một lời. Nhà trai đi qua phải 20 người mà không có một đồng nào là tiền lễ. Một cái nhẫn đính hôn cũng không có. Ai người ta cũng nói hết. Bố em là một cán bộ, hôm đó bố em cũng mời bạn bè họ hàng đông lắm. Người ta biết người ta nói gia đình anh ấy không tôn trọng nhà em. Điều đó làm bố mẹ rất buồn. Nhưng vì em, bố mẹ em không nói lời nào cả. Mặc kệ hết để em được thoải mái, bố mẹ em sợ em buồn mà ảnh hưởng tới đứa bé.
Em cứ nghĩ rằng bố mẹ anh ấy sẽ thương em như một người con dâu thật sự cơ nhưng không. Suốt thời gian em mang bầu không hề hỏi thăm em lần nào. Em dù bụng mang dạ chửa nhưng tuần nào em cũng qua thăm bố mẹ anh ấy. Mỗi lần qua em đều mua quà bánh này nọ. Em muốn mình chủ động tạo được cái tình cảm của một người con dâu dành cho bố mẹ chồng. Em làm mọi cách để có được tình cảm của bố mẹ anh ấy bằng cả tấm lòng của em. Nhưng mỗi lần qua em vui vẻ em cố gắng gần gũi mẹ anh ấy bao nhiêu thì bà chỉ tạo cho em cái cảm giác gò bó, không hề thoải mái. Em cũng không suy nghĩ nhiều vì em cho rằng có thể em có bầu trước bố mẹ anh ấy không thích em. Từ từ rồi họ cũng sẽ hiểu em thôi.
Còn về anh ấy khi làm đám hỏi xong. Anh ấy về lại đơn vị và hàng ngày vẫn gọi điện hỏi thăm em. Anh ấy còn mua thuốc bổ và sữa cho em. Khi đó em thấy anh ấy có trách nhiệm lắm. Nói chung em cảm thấy lúc đó em hạnh phúc lắm. Nghĩ tới con em mạnh mẽ lắm. Ai cười chê cười em cũng được, ai nói em là dễ dãi em cũng chấp nhận hết. Em bỏ tất cả mọi thứ từ tương lai của em tới danh dự của bản thân em để con em được chào đời.

Gia đình anh ấy không hề tôn trọng gia đình em
Em biết em giữ lại con em sẽ khổ lắm. Nhưng bản năng của một người làm mẹ không cho phép em từ bỏ mạng sống của con mình. Chính vì vậy em gồng mình lên để chịu đựng tất cả. Em còn hạn chế đi ra ngoài, em cũng hạn chế tiếp xúc với những người khác. Em sợ miệng lưỡi thiên hạ sẽ nói em chưa chồng mà chửa. Em sợ những lời nói đó làm em bị tổn thương. Nên em hạn chế tiếp xúc với mọi người lắm.
Lúc đó bố mẹ là người lo cho em từ mọi thứ. Bố mẹ cũng động viên em nhiều lắm. Nên em thấy mình đủ mạnh mẽ để vượt qua được. Tới lúc em vỡ chum các mẹ ạ, khỏi phải nói tới cái cảm giác đau như thế nào nhưng cũng may em vượt qua được mẹ tròn con vuông. Em còn nhớ như in cái lúc em mới sinh xong. Mẹ anh ấy nói “ui sao mà giống ai vậy, chẳng giống bố chút nào” em mặc kệ tại lúc đó em vẫn đau quá. Cái ngày em sinh ấy , các mẹ biết không? Đó cũng chính là cái ngày mà anh ấy ra quân. Tại vì anh ấy thi không được. Năm nay lại không xét chuyên nghiệp nên anh ấy không được ở lại. Anh ra quân được gần 30 triệu mà anh ấy không hề cho em một đồng nào để em bồi bổ chăm con. Anh ấy đưa hết cho bố mẹ. Em cảm thấy anh ấy bắt đầu thay đổi từ ngày đó.
Em sinh xong vài hôm sau mẹ anh ấy sang kêu cho em hai triệu để bồi bổ rồi mẹ anh ấy cũng ở lại chơi với cháu 1 ngày. Mẹ anh ấy cũng thỉnh thoảng qua thăm con em. Chứ em để ý bà ấy không hề hỏi thăm em một câu nào cả. Tới hôm đầy tháng con em nữa, nhà em có làm mấy mâm để mời nhà anh ấy với mấy người bác thân thiết thôi. Trong ngày hôm đó bố mẹ em có nói với cha mẹ anh ấy là anh ấy ra quân rồi thì đi đăng ký kết hôn để làm bảo hiểm cho con em(vì con em bị thoát vị ống nuck phải mổ gấp) bố em cũng rất vui vẻ nói về giấy đăng ký kết hôn làm bảo hiểm để đi mổ thôi.
Vậy mà gia đình anh ấy không chịu, kêu là khi nào cưới rồi mới cho đăng ký. Khi đó bố em nói câu nào, anh ấy cãi câu đó. Vấn đề là chỉ giữa bố em với anh ấy thôi. Thế mà mẹ anh ấy ngồi lảm nhảm lẩm bẩm suốt. Mẹ anh ấy bắt anh ấy về. Trước khi về bà ấy nói “mày mà về nhà tao là không sống được với tao đâu” rồi còn nói “biết đâu con bé kia không phải là con của anh, là do em ăn nằm với thằng khác thì sao” đó. Bà ấy không tôn trọng gia đình em, coi thường em như vậy đó.

Nhà anh không nhận cháu
Trước khi về bà ấy nói từ nay không con, không cháu gì cả. Và tới nay con em được hơn 2 tháng rồi, không một lời hỏi thăm từ gia đình đó. Nói về anh ấy lại chán hơn. Từ ngày ra quân, mẹ anh ấy nói gì anh ấy nghe hết, không kể sai hay đúng. Anh ấy cũng qua thăm con được 2 3 lần. Cứ nói là thương em thương con nhưng em thấy anh ấy không hề làm gì cả, đến giờ vẫn vậy.
Em biết khi mẹ anh ấy nói ra câu “Từ nay đừng gọi đừng liên lạc với anh ấy, lo mà chăm con, lo mà đi cưới chồng mới đi” là em hiểu giữa em và anh ấy không còn gì nữa rồi. Thật sự em vẫn rất yêu anh ấy. Em muốn con em có một gia đình hoàn thiện nhưng nhà anh ấy quá đáng lắm. Mẹ anh ấy thật sự rất cay nghiệt. Còn anh ấy phụ thuộc bố mẹ tất cả. Đến cả việc qua thăm con thôi, cũng phải xin bố mẹ cho đi mới dám đi. Em cũng nói dứt khoát nhiều lắm nhưng chưa dứt được, một phần vì còn tình cảm, một phần vì con.
Các mẹ nói xem em phải làm gì bây giờ. Liệu rằng vì con em có thể sống với người vô trách nhiệm vậy không. Em thấy anh ấy không biết suy nghĩ, làm gì anh ấy cũng chỉ nghĩ cho anh ấy thôi. Chưa cưới nhau mà em đã cảm thấy mệt mỏi rồi. Các mẹ giúp em với. Em phải làm sao? Dứt khoát luôn hay vì con mà chấp nhận tất cả. Em thấy mệt mỏi và gần như kiệt sức rồi. Còn về con em, trộm vía bé rất ngoan và khỏe mạnh. Hơn hai tháng mà 6,6kg rồi. Đó là động lực duy nhất để em phải cố gắng á. Các mẹ cho em lời khuyên chân thành nhất nhé. Em cảm ơn rất nhiều ạ.