“Gửi con của mẹ!
Vậy là đã nửa tháng kể từ khi mẹ biết sự tồn tại của con. Con của mẹ, mẹ xin lỗi con nhiều lắm! Khi biết có con, mẹ hoàn toàn bối rối, bấn loạn. Mẹ tệ quá con nhỉ!
- Em cứ gửi đơn ly hôn đi và đừng làm phiền anh nữa
- Quyết định nào của mình mới là tốt nhất cho con?
- Tương lai phía trước mờ mịt nhưng mẹ sẽ cố gắng vì con
Mẹ chỉ biết khóc và chôn giấu tâm sự trong lòng. Mẹ đã để mẹ con mình phải khổ rồi, xin lỗi con! 20 tuổi, mẹ chưa vào đời được bao lâu, vậy mà cứ tưởng chừng như mình đã chín chắn rồi. Mẹ xin lỗi phải để con đến với thế giới này trong hoàn cảnh này, khi mẹ chỉ là 1 cô sinh viên nghèo. Nhưng mẹ yêu con…
Mẹ thật tệ! Mẹ không cảm nhận được sự tồn tại của con để bảo vệ con tốt hơn. Mẹ mệt mỏi, mẹ đau đầu, mẹ stress nhiều, mẹ xin lỗi mẹ làm ảnh hưởng đến con. Mẹ luôn lo lắng, bồn chồn trong lòng. Con ơi, mẹ sẽ cố gắng để mẹ con mình được an toàn yên ổn nhỉ. Mẹ con mình hãy rời xa nơi mẹ đang sống, tìm chốn bình yên cho riêng mình con nhỉ. Mẹ sẽ cố gắng…

Mẹ thật tệ khi mãi mới biết sự có mặt của con
Đoạn đường phía trước còn dài quá, còn nhiều khó khăn quá. Để bên con mẹ chấp nhận tất cả. Mẹ mong của mẹ khỏe nha, đừng làm mẹ lo nhé. Khi đi khám mẹ muốn rằng bác sĩ sẽ bảo rằng con sẽ khỏe mạnh chứ không yếu ớt như vẻ bề ngoài của mẹ. Sài Gòn rộng lớn quá, mẹ con mình phải đi đâu đây con nhỉ? ! Xin lỗi bé…
Vài lời tâm sự thật sự của em…
Đọc comment của mọi người ở bài confession trước của mình, có cảm thông,, có an ủi, có chê trách. Thật sự là khi đọc mình đã khóc thật nhiều. Khi đăng bài lên 1 cộng đồng, khen chê chỉ trích là chuyện bình thường, mình biết, nhưng vẫn có chút gì đó chạnh lòng, thật sự là mình rất đáng chê trách. Mình vô dụng thật. Mới 20 tuổi, còn nhỏ tuổi đã để bản thân mình rơi vào hoàn cảnh này.

Mẹ con mình sẽ cùng nhau rời xa nơi đây
Giận mình thật nhưng chuyện đã đến mức này, mình thật vô dụng. Hiện giờ mình chỉ mong tìm được một nơi nương tựa và tiếp tục mạnh mẽ vượt qua khó khăn này để sống tiếp vui vẻ. Nơi này mình có người thân như người dưng. Gia đình mình lại không tâm lý, mình chẳng thể nào về nhà để mà nhận án tử được, mình phải rời xa quê nhà, rời xa gia đình để bảo vệ con của mình, và rời xa cả “” 1 con người nào đó””. Mình chỉ muốn được bình yên thôi. Hiện nay mình đã bình tâm và chấp nhận sự thật này.
Mọi người đọc được bài tâm sự này của mình giúp em với ạ! Mn biết địa chỉ hay cách liên lạc với Mái ấm hay Trung tâm hỗ trợ bà mẹ đơn thân nào có hoàn cảnh giống em chỉ em với ạ! Xin cảm ơn mọi người nhiều!
Gmail hiện thời của em là anhthu09909@gmail.com ”
Cfsmedonthan