Tôi là một đứa con gái lớn trong gia đình. Gia đình tôi cách đây 5 năm rất hạnh phúc với ba mẹ và 1 cậu em trai..Bi kịch xảy ra là lúc mẹ tôi mang bầu đứa em út hiện tại 5 tuổi.
- Đừng bao giờ làm người thứ 3
- Tình yêu liệu có thể dành cho người thứ 3
- Người thứ 3 lối thoát nào chọ họ?
Ba mẹ tôi lúc đó chay xe công nông đổ vật tư cho người ta xây nhà, đổ trúng cho một bà bỏ chồng và đang mang bầu với một người đàn ông khác. Đến khi đổ xong ba tôi đến lấy tiền và không ai ngờ được 1 con mẹ bầu 7, 8 tháng vẫn có thể dụ dỗ được một thằng đàn ông là ba tôi. Mẹ tôi không bao giờ nghĩ ra được điều đó. Và bi kịch cũng bắt đầu từ lúc đó. Lúc mẹ tôi sinh thằng út được gần tháng, mẹ nghe người ta đồn ba đang cặp kè với con đàn bà đó ( lúc này con mụ đấy đã bán lấy đứa con đó cho nhà giàu để lấy 10 triệu và cũng tiện thể dễ cặp với thằng già này)
Mẹ xuống nhà con đàn bà ấy và phát hiện ông ấy đang ở trong nhà.Vì quá bất ngờ mẹ tôi chỉ biết khóc rồi về..Tối hôm ấy tôi vẫn nhớ như in ba tôi đòi bỏ nhà đi và nói “mày nghĩ sao một con đĩ bán con mà sao tao theo”. Rồi cũng tin vì nghĩ ba tôi không ngu ngơ như vậy..nhưng 1 thời gian sau đúng là ba tôi ngu thiệt các bạn ạ…Đêm nào ông cũng đi, chẳng lo lắng quan tâm gì đến nhà tôi cả. Tiền bạc ông nắm ngày đưa vài chục đi chợ. Mẹ tôi buồn phần vì mới sinh em mà không ai chăm sóc người ốm lắm. Lúc đó tuy là đã học 11 nhưng tôi ham chơi khờ khạo và không thương mẹ. Ba mẹ tôi thường xuyên cãi nhau rồi một ngày vì quá tức hận mẹ tôi nấu nước sôi tính tạt cho ba tôi nằm chỗ khỏi đi. Kết quả là ba tôi bị bỏng nhẹ đi bệnh viện. Và cũng từ lí do đó ông ta và con đàn bà kia càng thắm thiết.
Hai kẻ mặt dày ấy sau khi ba tôi ra viện không về nhà, mà thuê trọ ở cùng nhau (xin thưa là ba tôi rất mát tay với gái, lúc đó ông chạy xe tải nên tiền nhiều lắm) Rồi thời gian sau hết tiền ông cũng mò về, làm kiếm tiền nuôi con đĩ chó đó.. Cứ như vậy sáng đi làm, chiều tắm rửa đi tới nửa đêm về. 5 năm rồi tôi không còn biết cảm giác ba ở nhà là như thế nào, chỉ mẹ và 3 chị em tôi. À không tôi cũng ham chơi và buồn, xấu hổ về cha mẹ mình nên tôi cũng đi suốt. Ai cũng khuyên ba tôi bỏ con đĩ đó để quay về với gia đình nhưng như bùa mê thuốc lú ông ta đạp bỏ tất cả…
Rồi vì quá mệt mỏi cãi kình ông làm đơn li dị. Cứ ngỡ li dị là sẽ kết thúc mọi chuyện nhưng không, sau thời gian tòa yêu cầu ông chu cấp 2 triệu mỗi tháng nuôi hai đứa em tôi tới lúc 18 tuổi,…Nói chung quyền nghiêng về phía mẹ tôi nhiều hơn ông, nhắm không dư để con kia ăn nên ông rút đơn. Và cuộc sống cứ vậy mà tiếp tục..Ông đi đâu cũng nói số phận tôi hai vợ. Thời gian sau tôi đi học cao đẳng ở xa và mẹ tôi nhẫn nhục để ông gửi tiền nuôi tôi ăn học. Năm tôi học hết năm 1′, đợt đó tôi về nhà ôn thi. Em giữa tôi, thằng bé 12 tuổi nhưng nó là trụ cột gia đình, nó nhịn ăn nhịn uống để dành tiền cho mẹ. Tôi không bằng 1 phần nó đâu..
Hôm đó nó trốn đi xuống biển đào phễnh,(quê tôi gần biển) rồi tin dữ ập tới. 7h tối không thấy em, về mẹ tôi thất thần đi tìm. Ba tôi thì 5h về tắm rửa rồi đi, mẹ tôi hoảng hốt tìm gọi điện thoại cho thằng cha bạc bẽo về. Mọi người đi tìm em 8h 9h vẫn không thấy em về…11h thấy chiếc xe và đôi dép của em…nhưng không thấy em….mọi hi vọng em còn sống lúc này đã tắt. 2h sáng tôi tìm được em dưới mặt biển mênh mông, chân tay em lạnh ngắt…Em ơi, tim nghẹn như có ai đó cắt vào. Đau lắm!!! mọi chuyện sau đó diễn ra nhanh đến mức tôi không hiểu đây là thật hay là mơ..
Sau khi chôn cất em xong, mẹ tôi bây giờ như cái xác không hồn, đòi sống đòi chết…Tôi thì vẫn chưa chấp nhận được là đã mất em. Vài ngày nữa là thi cuối kì nên tôi phải vào học. Thực sự lúc đó tôi chỉ muốn chết, không muốn học nữa. Thời gian trôi qua, tôi cũng cố gắng vượt qua và chỉ duy nhất mẹ tôi là chịu đựng tất cả. Mẹ sống trong căn nhà chỉ còn mẹ và thằng út. Nó thì hay đau bệnh và mãi cũng không biết nói. Nếu tôi là mẹ, chắc tôi cũng không đủ dũng cảm mà chịu đựng tới bây giờ…vừa mất chồng lại mất con. Giờ nhìn lại tôi thấy mình vô dụng hèn nhát cỡ nào.
Lúc em tôi mất con đàn bà đó hình như đang có bầu và ba tôi nói đó là con ổng và nghe nói ba tôi mừng lắm chăm sóc nó như bà hoàng. Lúc mẹ tôi mang bầu 9 tháng vẫn còn làm như 1 con trâu, khốn nạn tới vậy là cùng. Hiện tại tôi đã có chông và có con, ba tôi giờ đã có chức ngoại nhưng thực sự con người ông ấy tôi thấy thật ghê tởm và khinh bỉ, không biết nhục nhã là gì. Đáng lí ra khi con người ta lớn, đã có xui gia thì ta cũng nên biết điểm dừng..Con người ông ấy ích kỉ vô liêm sỉ. Đến bây giờ 1 người vô liêm sỉ và 1 con đàn bà cướp chồng vẫn sống và chưa thấy chết. Còn gia đình tôi thì tan nát hết rồi. Trong mắt tôi bây giờ tôi không bao giờ xem ổng là ba.
Confession!