Medonthan.net- Em và anh cưới nhau sau 12 năm quen biết.Học cùng nhau, yêu nhau rồi lấy nhau. Chừng ấy thời gian em tưởng rằng em hiểu và biết về anh nhiều lắm vậy mà…mọi thứ tan dần sau hôn nhân. Em còn nhớ ngày còn yêu nhau em và anh ở cách xa nhau gần 300km mỗi lần a tranh thủ thứ 7 chủ nhật xuống thăm em là phải đi từ 12h trưa đến tận 9h tối mới tới nơi vì em ở thủ đô còn anh công tác tại một huyện vùng cao ở quê nhà.
Thương anh, nghe lời anh em nghỉ việc về quê tìm việc mới để chúng em gần nhau và anh đỡ vất vả hơn. Nhưng hết một năm rồi công việc em vẫn chưa có rồi em có bầu và chúng em kết hôn. Ngỡ rằng hạnh phúc ngập tràn nào ngờ anh dần thay đổi. Những gì anh giấu em mỗi ngày lộ ra một ít…Anh một con người đã từng thức giấc sớm làm nước đậu để bán kiếm từng 2000 đồng mỗi sáng mà giờ ham chơi nợ nần rồi về đánh chửi vợ. Em vẫn cam chịu cho dù anh chửi em ngu vì đã bị anh lừa mà bỏ việc về theo anh. Anh bảo lấy em là mang nợ vào người, nuôi con chó còn sướng hơn nuôi em. Chửi em là đồ ăn bám là vô công rồi nghề…nhiều nhiều hơn thế những lời xúc phạm đến em và gia đình em dù họ yêu quý anh rất nhiều.
Em đã cố gắng vay mượn trả nợ cho anh để anh không phải suy nghĩ nhiều nữa để rồi hai vợ chồng sẽ làm lại từ đầu…Và anh đuổi em đi anh đòi li hôn sau tất cả những gì em cố gắng làm cho gia đình này. Trướic em đã nín nhịn rất nhiều. Nhưng giờ thì em không thể chịu đựng được hơn nữa em về với gia đình em thôi…Vì những gì anh dành cho e chỉ toàn cay và đắng. Giờ em chỉ muốn tìm việc để kiếm tiền nuôi con không muốn làm thân tầm gửi nữa. Anh sẽ không thể dỗ ngọt em ở nhà để chăm con thêm một lần nào nữa đâu.Chỉ thương con trai bé bỏng chưa hiểu chuyện, không hiểu vì sao mà mấy hôm nay không thấy bố, cứ tủi thân khóc mẹ và bà giỗ thế nào cũng không nghe… Em phải làm gì cho con đây…Vẫn biết mình phải mạnh mẽ lên để tiếp tục bước nhưng phủ nhận làm sao được khi trái tim em đang rỉ máu, quặn đau mỗi khi đêm về nhìn con ngủ nằm bên cạnh thiếu vắng bóng người chồng người cha…
Confession từ Hội Những Bà Mẹ Đơn Thân