Bị choáng bởi tiếng la hét, tôi cũng hoà theo la, nhưng các mẹ biết không? một bà cụ dọn vệ sinh tới nhắc nhở tôi “con không có gia đình hãy cố chịu đựng, đừng la để các sĩ thương lo cho”
-> Làm mẹ đơn thân không hề đáng sợ
Tôi cũng là mẹ đơn thân được năm năm rồi, đã từng trải qua một tình yêu thơ dại đầy hạnh phúc và nhiều lời hứa. Chỉ vì tôi là con nhà nông, lại học ngành du lịch, không môn đăng hộ đối với một gia đình cán bộ. Chúng tôi chia tay khi biết tin tôi có bầu. Gia đình tôi ép đi phá bỏ bé và rồi tôi mang cái thai bước vào thành phố phồn hoa tráng lệ “Sài Gòn”.
Một mình, một thế giới, một sự sợ hãi, chuyển đổi không biết bao nhiêu nhà trọ, bao nhiêu công việc.Từ thu ngân kho, tính tiền, rồi rửa bát…không nhớ hết nổi vì lần nào làm việc không quá hai tuần là bị phát hiện ra đang có bầu là họ cho nghỉ. Cứ vậy đó các mẹ ạ, sự hắt hủi của xã hội, sự chê bai của người đời, họ xem chúng ta một thứ đen đủi với họ, họ sỉ nhục không thương tiết, hùn theo đó mà dèm pha lấy một tâm hồn trong như hoa hồng trắng.Tôi nghiến răng lại, không cười, không đáp lại, nhìn họ và đi.
Đêm xuống tôi thèm được mượn vai ai đó khóc, thèm cảm giác an toàn, thèm được bữa cơm gia đình….viết tới đây tự nhiên cảm xúc dội về, lại rưng rưng nước mắt các mẹ ạ. Cái ngày đau đẻ cũng tới, một mình vào bênh viện Từ Dũ sinh, vào phòng cấp cứu các bác hướng dẫn rất nhiệt tình. Tôi yêu cái bệnh viện không phân biệt chủng loại đó lắm. Các bác sĩ cho tôi nhập viện và theo dõi. Cứ thế tôi chuyển rất nhiều phòng, và ai cũng hỏi tôi gia đình đâu? nhưng tôi nói tôi không có gia đình. Họ vẫn nhiệt tình giúp đỡ mẹ con tôi.
Phòng cuối cùng tôi đến là phòng sinh, khi tôi đã mở được năm phân, tôi nghe xung quanh tiếng la, tiếng gào, tiếng kêu đau, kể cả tiếng chửi cha,chửi chồng, họ lôi cả dòng họ ra để chửi, kể cả bác sĩ cũng chửi tuốt. Bị choáng bởi tiếng la hét, tôi cũng hoà theo la, nhưng các mẹ biết không? một bà cụ dọn vệ sinh tới nhắc nhở tôi “con không có gia đình hãy cố chịu đựng, đừng la để các sĩ thương lo cho”. Nghe xong, tôi cầm hai bên thành gác đầu, ngậm miệng lại, cố gắng thở đều, sợ lắm các mẹ à, đau như trời đất sụp đổ vậy.
Tôi muốn kêu cứu, muốn khóc, muốn được ai đó cầm tay cho đỡ sợ,nhưng biết làm sao đây được. 9h10 phút ngày 10 tháng 09 mùa thu năm 2014 con đã chào đời, một cái trứng như trứng vịt đã tuột ra. Tôi chỉ đủ cảm nhận cái gì đó đã tuột ra, và cơn đau đã chấm dứt nhất là rất nhẹ nhõm, nhẹ vô cùng. Nhưng tôi không nghe tiếng khóc các mẹ ạ, kêu bác sĩ ơi hình như cháu sinh rồi. Họ chạy tới và la lên
Đứa bé sinh bọc, đứa trẻ còn nguyên bọc, nào là y tá bác sĩ cho tới thực tập họ bay vào, rồi nói hỏi đủ các câu,t ôi vẫn chưa nghe con khóc. Họ xe bọc ra và tiếng khóc của thằng bé cất lên, tôi vỡ oà cảm xúc, dòng nước mắt tuôn ra. Lần đầu tiên tôi khóc mà thấy hạnh phúc đến vậy các mẹ ạ. Bác sĩ đặt bé lên ngực tôi và nói chúc mừng con, đứa bé là con trai và nó là đứa bé được sinh ra rất đặc biệt.
Tôi không hiểu đặc biệt đó là gì cả, chỉ biết rất hạnh phúc. Thằng bé nhìn tuyệt vời lắm các mẹ ạ, mà chưa bao giờ tôi cảm nhận được thứ cảm xúc nào tuyệt hơn giây phút ấy. Sau đó tôi được chuyển qua phòng khác. Phòng đó người nhà có thể chăm sóc,còn tôi và con vẫn cứ nằm im vì tôi chẳng có gì ngoài chiếc điện thoại cầm theo.
Tôi ráng cho con bú, nhưng tôi đoảng lắm các mẹ ak. 11h đếm tôi được chuyển hẳn xuống phòng thường, tôi nhìn con và chịu đựng không dám nói ái cả. Nhịn đến 6h sáng tôi cảm nhận tiếp có gì đó trong người tôi chảy ra, máu chảy rất nhiều,khi nó nhỏ xuống đất quá nhiều thì chị bên giường nhờ chồng kêu bác sĩ. Một lần nữa bác sĩ lại vây quanh giường tôi,tôi chưa hiểu gì cả. Nhưng họ bắc đầu chuyền nước, lấy máu và trò chuyện với tôi,tôi bắt đầu thấy mọi thứ mờ mờ dần.
Sau ba tiếng chiến đấu thì anh bác sĩ đẹp trai lắm các mẹ, nói tôi cảm ơn anh chị kế bên đi họ đã cứu tôi, tôi bị băng huyết. Thế đó, từ hôm đó bàn của tôi toàn thức ăn, tôi được sự quan tâm giúp đỡ của các cô chú kế giường và bác sĩ. Mọi người động viên, thăm hỏi liên tục các mẹ ạ. Rồi mẹ con tôi được vào mái ấm ở, mái ấm tình mẹ các mẹ ạ, nơi các mẹ được cưu mang.
Hôm nay tâm sự đến đây thôi các mẹ nhé,hi vọng những chia sẻ của mình sẻ là động lực cho nhiều mẹ.
Cfsmedonthan!