Mình quen anh cũng gần nửa năm, lúc tán mình anh chỉ nói đơn giản là “anh không hứa cho em cuộc sống giàu sang nhưng hứa sẽ luôn làm em vui vẻ hạnh phúc” mình đổ luôn vì đó là thứ mình cần.
- Mẹ con mình rồi sẽ phải sống sao đây
- Tình yêu không có lỗi mà lỗi ở đặt sai người
- Tình yêu đến mọi con đường đều trải màu hồng
Gia đình mình cũng không khó khăn ai cũng có lương rồi chỉ còn mình đi học nên tiền hàng tháng mình không thiếu, tuy nhiên cái mình thiếu lại là tình cảm gia đình. Gia đình anh, ba anh mất khi anh còn nhỏ, 1 mình mẹ nuôi anh khôn lớn, bởi vậy nên tính anh khá nhút nhát và ít giao tiếp ít mối quan hệ xã hội. Anh thi rớt tốt nghiệp 12, sau đó đi lính, bôn ba đây đó đến khi gặp mình, từ bốc vác thợ hồ đến làm DJ quản lý nhà hàng quán nhậu, tình cờ mình xin việc đúng quán anh đang quản lý. Anh lạnh lùng lắm nhưng chả hiểu sao gặp mình anh lại thích nói chuyện.
Mình nói anh đi học trung cấp ngành của mình chứ cứ bôn ba vậy sao được. Nếu làm được mình yêu rồi cưới luôn. Anh đồng ý và về quê làm hồ sơ, điều này dường như tiếp cho anh 1 sức mạnh to lớn. Cuộc tình tụi mình bắt đầu từ đây. Anh không cho mình đi làm thêm chỉ muốn mình tập trung học hành, mình trốn anh đi làm thì anh giận, la rồi bắt nghỉ nhưng thực lòng mình không muốn phụ thuộc anh. Lâu lâu anh hay nói vu vơ rằng còn mẹ già ở quê, phải gửi tiền về, tiền lương anh đi làm lao động phổ thông cũng chẳng được nhiều, giờ đi học nữa thiếu trước hụt sau.

Mình quyết định chọn anh nhưng giờ tình thế éo le vậy mình biết phải làm thế nào đây.
Một hôm mình phát hiện ra tờ đơn xin ly dị của vợ anh viết. Vợ anh bỏ đi theo bạn trai khác và đòi quyền nuôi con. Mình thực sự sốc, anh 27 tuổi, con trai 2 tuổi rưỡi được bà nội nuôi, tờ đơn viết được 2 năm tròn.Mình thích tính cách của anh, thương anh và anh cũng yêu mình chân thành nên mình mới quyết định chọn anh nhưng giờ tình thế éo le vậy mình biết phải làm thế nào đây.
Anh là người đàn ông có trách nhiệm nên mới làm bố đơn thân 2 năm nay, lỗi do cái nghèo mãi không thoát ra được. 2 năm nữa mình ra trường đi làm ổn định, anh cũng học xong, cu con cũng chuẩn bị vào lớp 1, mẹ già cũng chẳng thể chăm cháu mãi, nhìn hình cu con lanh lợi mình thấy thương lắm. Mình cũng sẽ thương con anh như mình thương anh nhưng liệu con lớn con có ngoan và thương mình hay lại bi kịch nối tiếp bi kịch. Mọi người cho mình những lời khuyên hay những định hướng tích cực hơn nhé. Cám ơn mọi người
Confession