Em và chồng em quen nhau và kết hôn được gần 2 năm. Chồng em gia trưởng, cấm em mọi thứ từ bạn bè, ra đường và cả công việc. Trong khi đó chẳng chu cấp cho em được gì để nuôi con cái, từ bịch tả đến hộp sữa đều dựa vào ba mẹ ruột em.
- Cả cuộc đời Mẹ sẽ mang theo một nỗi nhớ dài về Con!
- Nhắm mắt đưa chân đời em xoay vòng
- Tôi đã làm gì sai để bị anh đối xử tàn nhẫn đến vậy?
Em sống với mẹ chồng, nhà chồng. Mẹ chồng thì ở bẩn cực kỳ, mọi thứ đều đổ dồn lên đầu em, từ việc nhà cửa con cái các thứ. Đỉnh điểm là khi em sinh đứa con đầu, em phát hiện chồng em có người khác bên ngoài. Em đã cảnh báo trước khi chúng nó lên giường với nhau, vậy mà chúng nó vẫn ăn nằm trên đồng tiền tã sữa của con em. Vậy mà gia đình nó vẫn bênh nó chằm chặp, bảo là đàn ông ra ngoài có mắc gì, miễn nó về với vợ con. Em uất ức đến trầm cảm 1 năm trời, không chia sẽ được với bất cứ ai, cứ u uất loanh quanh trong nhà.
Sau gia đình gom góp tiền cho 2 vợ chồng em mở quán để vợ chồng bên nhau nhiều hơn thì mâu thuẫn lại tiếp tục xảy ra nhiều hơn. Em có bầu đứa t2, 4-5 tháng rồi. Con đầu thì mới 13 tháng tuổi, em phải thức khuya, dậy sớm, chuẩn bị đồ đạc để bán, còn chồng em chỉ ướp mỗi thịt rồi nướng xong thì chơi game. Mọi thứ còn lại đổ dồn lên vai em, vừa bầu bì, con cái, buôn bán và nhà cửa. Mẹ chồng thì chỉ trông con được 2 tiếng buổi sáng, và 4 tiếng buổi tối, còn lại là đi mất. Lúc em bán thì con ngủ, lúc em nghỉ thì con thức, cả ngày không được ngả lưng.
Vậy mà mẹ chồng ra đường còn bêu rếu em làm không có bao nhiêu mà than tới than lui, con cái không chăm sóc suốt ngày cho ăn cháo dinh dưỡng các thứ. Trong khi mọi thứ trong nhà đều do bên mẹ em phụ giúp, như tả sữa cho con, tiền đi khám thai cho em, tiền vặt vãnh lắt nhắt. Nhà chồng em không xì ra 1 cắc nào để lo cho mẹ con em và đứa nhỏ trong bụng.
Rồi giới hạn em đến, hôm đó chồng em đi nhậu với người nào đó mới quen, xong bỏ quán đi với người đó tới 2h sáng. Em ở nhà dọn dẹp, chuẩn bị đồ bán ngày mai và đợi cửa. Chồng về không nói không rằng vô ngủ. Em tức trằn trọc mãi gần 3h mới ngủ được. Sáng sau dậy muộn thì nó chửi bới em không có trách nhiệm, không có nó là khỏi buôn bán gì hết này nọ rồi đma đme em. Em tức gọi ba má em qua nói chuyện.
Em gom đồ về nhà, ba má em nói giờ em cũng bầu bì cho em về nghỉ ngơi vài bữa cho thư thả đầu óc này nọ. Trước khi đi em có gây gỗ với mẹ chồng vài câu, vì bả nói câu nào là bênh con bả chằm chặp. Xong về, trước khi về nó còn nói về em ghi đơn đi nó ký cho. Xong nhà nó lại qua gây chuyện với nhà em, trách ba má em qua rước em thì tự chở em về, xin lỗi mẹ con nó, còn ba má em cho tiền em mà không xin phép nó, coi thường gia đình nó không lo được cho em.
Ở đời có ai con rể nói chuyện với ba mẹ vợ như vậy không? Cả dòng họ nó xúm lại nói bỏ em luôn cho biết mặt. Kêu em muốn về ba má em tự chở em qua rồi xin lỗi nhà nó mới bỏ qua. Em nghe mà đâm hận quá trong khi em bụng mang dạ chửa, dắt theo con nhỏ, con cháu nhà họ mà họ đối xử với mẹ con em như vậy.
Confession!