Đến bây giờ khi nghĩ lại quãng thời gian ấy, em vẫn không khỏi sợ hãi. Chỉ một phút nhắm mắt đưa chân, đời em xoay vòng
- Anh nói anh hối hận nhưng thật sự không có một tí chân thành
- Tôi đã làm gì sai để bị anh đối xử tàn nhẫn đến vậy?
- Có người hỏi tôi “Làm mẹ đơn thân có dễ không?”
Em sinh năm 90, là single mom, cũng may có công việc tương đối ổn định. Mỗi cái là làm nhà nước nên lương cũng không cao lắm, đủ nuôi con thôi ạ.
Mối tình đầu của em thời ĐH rất sâu sắc nhưng vì anh ý ở lại SG lập nghiệp còn em ở ngoài HN nên chia tay nhau. Sau đó em ra trường, đi làm, cũng tìm hiểu người này người kia nhưng đều không đi đến đâu, buồn nhiều hơn vui.
Rồi em yêu một anh, nhưng anh ấy không được gia đình em ủng hộ, lý do vì anh ấy trước kia nghiện ngập, sau không còn nghiện nhưng công việc cũng không ổn định lắm. Mẹ em cương quyết không cho. Anh ấy tu chí làm ăn bỏ tiền mở cửa hàng thời trang để chứng minh với mẹ em là không làm em khổ. Bà vẫn không đồng ý. Bà còn lên tận cửa hàng làm um lên để bắt em rời bỏ anh.
Cuối cùng mọi việc căng thẳng quá, bà tác động cả sếp em ở cơ quan để ngăn cản em. Đỉnh điểm là mẹ em doạ chết, khóc lóc uống thuốc tự tử. Em khiếp quá quyết định chia tay anh. Tại thời điểm ấy em vẫn thương anh ấy nhiều nhưng áp lực gia đình khiến em không vượt qua được. Khóc hoài. Rồi chia tay xong, mẹ em vẫn không tin. Bà tiếp tục gọi điện gây áp lực yêu cầu em lấy chồng thì bà mới an tâm em cắt đứt với ông kia rồi.
Lúc ấy, có một bạn kém em 1 tuổi cưa cẩm em. Em quyết định cho bạn ấy 1 cơ hội, thậm chí em quyết định nhắm mắt gật luôn khi gia đình bạn ấy đề nghị cưới. Kiểu chán nản, sợ hãi áp lực, cũng không còn tha thiết yêu đương tìm hiểu gì nữa. Kết quả là sau 8 tháng quen biết gặp gỡ thì thành vợ chồng. Bi kịch của cuộc đời em lại bắt đầu…
Vừa lấy, em mới biết chồng vô cùng ham chơi, trẻ trâu, cờ bạc, cục cằn, thiếu chín chắn trong cuộc sống. Hắn đang đi làm tử tế thì bỏ ngang ra lập công ty riêng. Từ chỗ đang có lương ổn định có tháng hắn không đưa em được đồng nào, nợ nần ngập đầu. Hắn cờ bạc, đam mê rikvip, đến nỗi em còn 50k cuối cùng trong người để ăn mà hắn cũng đem nào vào cờ bạc trên mạng hết. Hắn thua, nợ vài trăm triệu.
Lúc đó em vừa bầu, đang nghén nặng. Em nói là hắn đào cả nhà em lên chửi, đánh đập đủ cả. Bụng em to rồi, hắn bỏ đi bi-a cả đêm với bạn, bỏ mặc em một mình. Tiền thì cứ có là trả nợ cho hắn mà hắn không thoát ra được. Em ban đầu giấu, sau nói thật với bố mẹ chồng. Ông bà cũng tốt nhưng cũng không nói được con. Đêm 30 tết hắn uống rượu vào còn vác dao đuổi đánh cả gia đình hắn…
Tóm lại, thời gian đó, em khổ vô cùng. Nghe hắn mày tao, đm mình nhiều thấy ghê sợ. Tiền thì túng quẫn. Em hối hận đến cùng cực vì quyết định vội vã của đời mình. Rồi suy nghĩ nhiều, lại quay ra oán trách mẹ vì nghĩ rằng tại bà em mới đâm đầu vào cưới như thế. Ngày nào em cũng khóc, ăn uống thiếu thốn, mẹ em cũng gửi tiền trợ giúp nhiều. Em đã lo sinh con ra em sẽ bị trầm cảm và con sẽ bị tự kỷ vì em khóc với lo nghĩ nhiều quá.
Đến ngày em đi đẻ, hai vợ chồng vẫn không có đồng nào trong nhà. Hắn lo không được, chỉ đi chơi. Em không dám cho mẹ biết vì thương bà. Hai ngày trước khi đến ngày dự sinh, em đi vay tá lả không được, cuối cùng giữa trưa nắng gắt phải vác bụng đi vay thằng cu em chuyên cho vay nợ lãi. Em cắm quyển hộ khẩu của em đổi lấy 15 triệu đi đẻ. Chồng em vẫn chả nghĩ ngợi gì.
Đẻ xong, em bị trầm cảm nặng. Em sợ con, sợ sống. Mẹ đẻ em ở cạnh chăm hai mẹ con nên cũng đỡ hơn. Nhưng bà chứng kiến chồng em đánh chửi, xúc phạm em bà sợ. Có lần bà phải quỳ xuống xin hắn đừng đánh em. Em thương mẹ, căm phẫn hắn vô cùng. Em quyết định ly hôn. Em dọn ra ngoài cùng với con và bà ngoại. Nhưng em không đủ tiền thuê nhà rộng nên chỉ thuê được phòng bé xíu. Bà ngoại lo con em ở không được nên bế về nhà đẻ em dưới Nam Định.
Thời điểm đó con em bị phổi phải nằm điều trị, mình em với bà ngoại trực ngoài cứ 3 tiếng vào cho bú thay tã. Các mẹ tưởng tượng em sinh xong mà không được kiêng khem. Con nằm cách ly trong, em phải nằm ngoài cái sân thượng của bệnh viện, nắng gió… Có hôm 3h đêm dậy vào cho con bú em bị trúng gió, người như cái xác chết. Nghĩ lại vẫn thấy ám ảnh.
Rồi bà ngoại đưa con em về bà chăm, em cũng mất sữa nên cho ăn sữa ngoài. Em ở HN đi làm, nghỉ là đi tàu về với con. Cũng ao ước thuê được cái nhà to hơn, để em đón con vs bà lên, chứ xa con em cũng chịu không nổi. Về phần chồng em thì không chu cấp gì. Nợ của hắn trước kia em vẫn phải gánh. Nhà chồng cũng chỉ tỉa tót chửi bới em vì bỏ hắn khi hắn chưa giàu này nọ (họ nghĩ vậy).
Đến giờ con em đã hai tuổi, yêu lắm ý. Bản thân em cũng cô đơn, cô đơn nhiều ấy. Không chỉ chuyện ấy mà còn tình cảm…Lắm lúc em thật sự thèm một ai đó chia sẻ gánh vác cùng em, hoặc đơn giản ôm một cái khi em tủi thân, cô độc. Nhưng em thấy bất lực và mất hết niềm tin. Những anh đàn ông em quen đều chỉ có ý xem em là chỗ gợi chuyện đó, để lợi dụng. Em cảm thấy em chẳng có hi vọng gì vào tình cảm chứ chưa nói đến đi bước sau.
Đúng là giờ, ngoài con ra, không còn chỗ dựa tinh thần nào các mẹ ah. Cứ rảnh óc một tí lại nằm nghĩ, sao cuộc đời mình, chuyện tình duyên của mình nó vất vả đến phát sợ như vậy… Cám ơn các mẹ lắng nghe tâm sự của em.
cfsmedonthan!