Ngày nào em cũng vào đọc những bài viết của chị để mong tìm thấy mình trong đó, nhưng chuyện của em có lẽ không giống với ai cả. Em làm hướng dẫn viên tại Di tích quốc gia đặc biệt. Em quen và yêu một người đã có gia đình. Em biết dù nói gì vẫn là em sai nhưng em chẳng thể nào dứt ra được.
- Anh phủ nhận khi có con với em và cái kết ?
- Phụ nữ phải tự giải phóng cho mình
- “Chờ anh” và hai năm sau là gì ?
Ngày đó em là sinh viên Đh Văn hóa thực tập tại cơ quan của anh ấy, đúng thời gian em chia tay mối tình đầu. Anh ấy là giám đốc, ban đầu chỉ là nói chuyện, là chia sẻ những khó khăn trong công việc nhưng anh ấy quan tâm đặc biệt đến em vì anh ấy thấu hiểu được nỗi buồn trong em. em đã từng bị trầm cảm và không tiếp xúc với ai. Em chỉ nói chuyện với anh ấy, tin tưởng anh và thật lòng chia sẻ những câu chuyện của mình. Anh cứ quan tâm em như vậy, đến bây giờ dù là công việc hay những khó khăn của cuộc sống anh vẫn luôn bên cạnh em từ những điều nhỏ nhất. Lúc đầu em cố gắng kiềm chế vì em biết nếu cứ lấn sâu vào em sẽ là một đứa con gái tồi, rất tồi! Nhưng em đã không làm được các chị ạ! Em vừa tự trách mình lại vừa lấn sâu vào sai lầm.
Anh ấy nói yêu em rất chân thành. Em cũng không nghĩ anh ấy lừa dối gì em cả bởi em cảm nhận được. Và có lẽ vì anh làm việc xa gia đình, công việc bận rộn xa nhà vài trăm cây số nên cũng thấy cô đơn. Em hiểu điều đó nên thân thiết với anh ấy hơn. Khi anh nói yêu em, em cũng nói rõ quan điểm của em rằng, em không muốn phá hoại hạnh phúc gia đình của người khác, em không muốn người đời nghĩ em lợi dụng anh ấy để thăng tiến, rồi em tìm mọi lí do để né tránh. Anh thuyết phục em rằng anh ấy và em không làm ảnh hưởng gì đến nhau cả. khi anh ấy về với gia đình, em rất buồn vì anh không liên lạc với em, nhưng vừa lên xe đi làm việc ở quê em thì anh đã gọi điện và nhắn tin liên tục cho em. Rồi khi quay lại cơ quan, em và anh ấy vẫn gặp gỡ.
Cảm giác tội lỗi cứ giày vò em, làm em day dứt. Em không nghĩ em sẽ làm gì ảnh hưởng đến gia đình anh, em chỉ lặng lẽ bên anh khi anh ở quê em công tác thôi, em cũng không bao giờ có ý định lợi dụng anh để thăng tiến, em hay nhắc anh về thăm vợ và 3 đứa con còn nhỏ, anh cũng rất vô tư kể về các con anh. Em thấy anh là một ông bố quan tâm và yêu thương các con hết mực. Anh vẫn nói với em, anh rất yêu gia đình. Nhưng khi về quê em làm việc thì em thấy anh chỉ nghĩ đến em, dù công việc bận rộn cũng quan tâm em hàng ngày hàng giờ. Em thấy tội lỗi quá các chị ạ!
Em 24 tuổi, anh đã 36 tuổi rồi. Em còn trẻ, em sợ người đời biết được thì em chẳng còn tương lai, công việc của em cùng ngành với công công việc của anh ấy nên cũng hay gặp nhau. Chị ơi em phải làm sao đây? Em yêu a ấy đến nỗi e nghĩ em sẽ không lấy chồng mà sẽ sinh con 1 mình rồi làm mẹ đơn thân mà ko cần anh ấy có trách nhiệm làm cha, em cũng không cần gì ở anh ấy cả. Lúc đầu em nghĩ anh ấy muốn bên em bởi vì em trẻ đẹp . Nhưng bây giờ em gạt bỏ hết và yêu anh ấy rồi. Em vừa yêu vừa tự thấy mình là một đứa không ra gì cả. Em thật tồi chị ạ.
Cfsmedonthan
Bình luận bị đóng