Tất nhiên là mỗi nhà mỗi cảnh, nhưng không có bất cứ lý do gì để thanh minh cho thói vũ phu của đàn ông với phụ nữ. Có nhiều cách để giải quyết vấn đề, tại sao anh lại dùng bạo lực với một người phụ nữ, họ lại là vợ anh, là mẹ của con anh.
- Cưới phải người chồng công tử và tệ bạc..
- Tiếp tục ở trong nhà chồng hay ly hôn
- Lý do em tôi chọn làm mẹ đơn thân cũng dễ hiểu thôi ?
Tôi nghĩ, trên thế giới này, không phải chỉ ở Việt Nam mới có cảnh chồng đánh đập vợ, nó diễn ra ở nhiều nước, xảy ra trong những gia đình có người đàn ông nhận thức kém. Nhưng chắc chỉ duy nhất ở Việt Nam, con số những người phụ nữ cam chịu sống chung với cảnh ấy lại nhiều đến như vậy.
Ngày còn là một cô phóng viên, tôi đã từng rất tâm đắc với chủ đề Bạo lực gia đình. Ý tưởng ấy đến với tôi vào một buổi sáng trời không nắng lắm. Cô tìm đến cơ quan chúng tôi với một thân thể bầm dập những vết thâm tím tái. Người phụ nữ hơn 40 tuổi chẳng ngại ngần vạch những vết bầm từ bụng, đùi, lưng ra cho chúng tôi xem. Tôi mới vào nghề chưa được bao lâu, nên đứng trước những cảnh thực tế như vậy, tâm lý có bị xao động ít nhiều. Tôi nhận vụ đó với trưởng phòng. Ngay buổi chiều hôm sau, tôi lấy xe máy chạy qua thị xã Bình Long, nơi chị sinh sống. Và một cuộc gặp gỡ với trưởng công an, gia đình, người quen. (Nếu không vì vào giữa trưa, có thể tôi sẽ viết ra cho bằng hết). Tôi ấp ủ sẽ viết một loạt bài phản ánh về nạn bạo lực, màn nạn nhân không ai khác là phụ nữ và trẻ em.
Tôi đã có được những kỷ niệm khó quên với một chị làm cùng cơ quan về chuyến đi thực tế tìm hiểu về nạn bạo lực ở nông thôn.
Chúng tôi lên vùng cao, nơi có trình độ về dân trí còn thấp, gặp gỡ những người phụ nữ phải sống chung với nạn bạo lực. Tôi ngạc nhiên trước những lời tâm sự, đa số họ thường chịu đựng từ 5, 10, 20 năm sau đó mới quyết định chia tay. Tôi thiết nghi sao phụ nữ mình yếu đuối và ngu muội quá vậy.
Họ sợ gì chắc các bạn đều hiều. 1. Sợ con không có cha 2. Sợ mất đi một mái nhà, 1 chỗ dựa 3. Sợ miệng đời Và họ chịu đựng. Họ đâu biết rằng, đó là sự hy sinh vô ích. Họ sẽ đổi lại được gì. Một đứa trẻ lớn lên trong cảnh bạo lực liệu có tốt hay không, sự phát triển về tâm lý có khi còn dưới mức bình thường so với một đứa trẻ lớn lên trong vòng tay yêu thương của mình cha, hoặc mẹ. Trẻ con cần được yêu thương, cần được cảm nhận, lớn lên trong vòng tay yêu thương. Chứ không phải là hàng ngày phải chứng kiến cảnh bố nó đánh đập mẹ nó. Rồi máu và nước mắt, rồi những bước đường cùng còn tệ hơn là chia tay.
Tôi lại nghĩ tới câu chuyện cách đây 2 năm về trước. Huyện Hớn Quản cũng có 1 vụ, một bà mẹ ôm hai (hoặc 3 tôi không nhớ rõ) đứa con của mình tự thiêu. Tôi không hiểu rõ nguyên nhân, những chắc rằng đó là những hệ lụy để lại của một gia đình không hạnh phúc trọn vẹn. Rồ họ sợ gì nữa, một mái nhà ư, bơ vơ ư, tự lập kinh tế hay hàng tỷ lý do gì khác. Thôi xin đừng sợ nữa, hãy mạnh mẽ lên nào. Đàn ông được tạo hóa ban cho sức mạnh và chất xám nhiều hơn phụ nữ (tất nhiên đó là đa số). Và một số ít đã dùng thứ sức mạnh ấy đè bẹp, đánh đập người phụ nữ đầu ấp tay gối của mình. Các bạn có nghĩ đó là những thằng hèn không. Và bạn nghĩ bạn có thể thay đổi từ từ anh ta. Tôi nghĩ đến già, khi hắn nằm một chỗ cho bạn dọn dẹp phế phẩm, chắc hắn mới chịu ngoan ngoãn và nghe theo ý bạn Họ gặp nhiều thất bại trong cuộc sống, họ ức chế và họ chẳng thể làm gì ai ở ngoài đường. Cách hay nhất, theo cái đầu thiển cận mà họ nghĩ được chính là về trút tất cả lên đầu người phụ nữ của mình.
Vì sao ah, vì họ yếu đuối không có sức kháng cự và một phần là vì an toàn. Vì sao lại an toàn. Cứ thử nghĩ mà xem, họ thử ra đường đánh nhau tay đôi với một gã đàn ông nào đó, xem có bị đánh tơi tả bầm dập không. Thêm nữa, họ luôn tin chắc người phụ nữ sẽ bỏ qua cho họ vì đức hy sinh cho con. Sẽ cam chịu, cun cút làm tấm bình phong cho họ trút giận mà không sợ điều tiếng vì xấu chàng hổ ai. Kết quả là gì, sau bao năm chịu đựng. Tôi cảm thấy buồn cười vì tất cả đều trả lời, chịu hông nổi nữa nên quyết tâm ly dị.
Họ ly dị sau 5, 10, 20 năm chịu đựng. Có người đã già, có người mang trên mình những vết sẹo, thương tật vĩnh viễn. Có người chịu không nổi thì trầm cảm, hóa điên, tự tử. Sướng khổ do mình phụ nữ ơi. Tôi hối tiếc một điều là loạt bài điều tra ấy của mình giờ vẫn còn xếp xó. Vì một vài lý do cá nhân tôi đã bỏ nghề. Nhưng tôi vẫn nhớ nó. Có lẽ đó là đề tài ấn tượng nhất của tôi trong những ngày còn làm báo Kết lại: MÌNH KHÔNG TỰ GIẢI PHÓNG CHO MÌNH THÌ ĐỪNG TRÔNG CHỜ VÀO AI LÀM ĐIỀU ĐÓ.
Phụ nữ là một cành hoa. Hoa thì phải thơm, phải tỏa hương, không cần lộng lấy, kiêu sa quá, Chỉ cần đủ đẹp với đời, đủ rạng ngời với chính tâm hồn chính mình là được. Và tại sao lại để một gã đàn ông chôn vùi mình. Họ là ai, họ có quyền gì. Phụ sinh ra và chết đi chỉ với một mục đích là phục vụ đàn ông, hy sinh vì những lý lẽ theo quan điểm của miệng đời thôi sao Vậy thì quá phí cho một kiếp người. Bạn tự hiểu đi và tự biết bản thân mình nên làm gì nhé!!!!