Em vẫn chưa thể gọi là bà mẹ đơn thân được, nhưng em có chồng cũng như không vậy, chồng em sống như một đứa trẻ không biết suy nghĩ, anh ấy thật vô tâm.
Em vẫn còn nhớ in cuộc đối thoại của chồng em và mẹ đẻ em :
— Bây giờ cháu và con gái bác đã có chửa với nhau cháu có tính cưới nó không?
– Bác ạ chuyên này cháu không biết được … ( anh vừa nói vừa cầm chuột chơi game )
— Sao lại không biết cháu phải quyết định đi chứ chuyên này không phải trò chơi đâu …
– Bác thông cảm cháu không quyết định được …
-Mẹ cháu bảo cưới thì cháu mới cưới …
–Thế mẹ cháu bảo không thì cháu mặc kệ con bé nhà bác à …
-Mà cháu còn phải chuẩn bị đi làm nghĩa vụ quân sự nữa bác ạ
— Cháu nói kiểu gì đấy 17 tuổi ai cho đi nghĩa vụ mà đi …
– Bác muốn gặp cháu ngay bây giờ.
— Không phải gặp đâu bác cháu đang bận lắm …
–Chào bác ( cúp máy )
– Nào tiếp chận đi anh em …
Em đứng đó chỉ dưng dưng nhìn anh ấy …
Em, đã cố hạ thấp bản thân van xin anh ấy đừng đi nhưng chỉ là vô ích , em trở về với những lo sợ không tên. Sau khi anh ấy đi gia đình em đã hẹn gặp mẹ anh ấy để bàn chuyện kết hôn hay bỏ cái thai. Gia đình em gia sức ép cưới , còn bà ấy tìm mọi cách chối từ. Cuối cùng vì nhà em ép quá nên phải gọi anh ấy từ bộ đội về kết hôn .
Nói thật anh ấy chưa đủ tuổi đi nghĩa vụ nhưng vì muốn chối bỏ trách nhiệm nên mẹ anh ấy mới chạy cho anh ấy đi . Đám cưới xong thì anh ấy đi, em ở nhà thuê cùng mẹ chồng được 3 tháng thì về quê mẹ đẻ sinh bé . Lúc em sinh toàn bộ chi phí đề do mẹ đẻ em chi, bên nhà anh ấy không có một đồng mà có thì mẹ chồng em cũng gom góp đi đút lót các lãnh đạo chỗ chồng em đi bô đội hết. Mang tiếng xin về chăm vợ đẻ mà anh ấy đến ngủ một đêm ở bệnh viện còn lại nhanh chóng ra quán điện tử hội tụ anh em, hết phép anh ấy lại lên trên bộ đội .
Sau đó vài hôm mẹ chồng em bị bắt vì tội thông đồng giết nguười cướp tài sản cộng với chứa chấp và buôn bán ma túy. Trời ơi em đâu có ngờ được, ở với bà ấy ba tháng mà em chỉ biết bà ấy suốt ngày đi lấy tiền rồi ngồi nhà chơi, cũng thương mẹ chồng nhưng biết làm sao được, mọi chuyên sảy ra quá sốc. Sau vụ đó tất cả việc nuôi dưỡng con em đều một thân mẹ già em lo. Còn anh ấy chán nản , tính tình bất thường, mỗi lần về cứ tối đến thì anh ấy sang nhà em ngủ, sáng ra thì về nhà mình chơi điện tử, đàn đúm rượu chè đến khuya, chả bao giờ phụ em nuôi con .
Mỗi lần như thế chúng em lại cãi nhau rồi anh ấy lại về mách với bên nhà mình, để rồi gia đình anh ấy gọi điện dọa nạt, xỉ nhục, mắng chửi em là con dâu khốn nạn, mẹ chồng mày như thế mà mày không đưa tiền chu cấp này nọ đủ kiểu, mà nhà em nợ nần đầy ra nào có nhiều, nuôi con chẳng đủ . Có lần người nhà anh ấy mượn tiền em, đến lúc em hết tiền mua sữa cho con mới hỏi thì quay ra mắng chửi em thậm tệ rồi xúi chồng em bỏ em. Em buồn chán lắm họ chẳng bao giờ cho con em được cái gì, có chăng cũng chỉ là vài ba bộ quần áo cũ, vậy mà họ luôn đòi hỏi những thứ em không thể có, kèm những lời cay nghiệt. Em chán lắm nhưng vẫn phải nhịn vì em là phận con dâu nhà người ta mà. Nhưng con em cũng là con cháu họ mà sao họ lại đối sử với mẹ con em thế. Đến bây giờ con em được 7 tháng, quá nhiều chuyện đau buồn sảy ra đối với em khiến tình yêu và sự nhẫn nhịn của em mất dần .
Em thực sự muốn thoát khỏi cảnh này, muốn cho con em một tương lai tươi sáng , em cũng muốn cho con em một gia đình đầy đủ nhưng mà chồng em đối với mẹ con em cứ như là người xa lạ vậy, vô tình cảm. Em đang có một cơ hội đó là đi sang Nhật xuất khẩu lao động, em nghĩ qua đó em mới kiếm đủ tiền gây dựng tương lai cho con em sau này, em không thể để nó chịu thiệt thòi được . Một phần để chấm dứt với nhà bên đó, vì chúng em chỉ kết hôn mà chưa đăng ký .
Nhưng nghĩ thế đấy nhưng em nào đâu chịu nổi xa cách con mình, lòng em rối ren mong các mẹ chỉ lối giúp em, em cảm ơn .
cfsmedonthan