Ngày này của hơn 3 năm về trước, lạnh lắm, lạnh đến mức không rời được chiếc áo ấm, ngày đó có một cô gái lên xe hoa về nhà chồng. Chớp mắt vậy mà cô gái ấy giờ đã thành mẹ đơn thân 3 năm có lẻ… Nếu hỏi rằng cô gái đó có ân hận về quyết định của mình không? Chắc chắn câu trả lời là không, vì trong từ điển của cô gái ấy không có chữ ” giá như “.
- Em buồn vì không cho con được một mái nhà đủ đầy
- Chúng ta cứ im lặng thế này rồi kết thúc phải không anh?
- Mẹ à, con tim con đã quá mệt mỏi rồi
Người đàn bà bây giờ, sau những vấp ngã trong cuộc đời, có gì nuối tiếc không? Có. Người đàn bà của ngày hôm nay, chỉ giận bố của con trai cô ấy một điều duy nhất, với anh là lần thứ nhất và với em là lần đầu tiên, và cũng có thể là lần duy nhất, vậy mà 1 tấm ảnh cưới cũng không được quyền chọn lựa , thậm chí , anh – em và con còn chưa kịp có tấm ảnh gia đình nào đã vội chia li. Nhưng em cũng biết, cả anh và em,đã cảm nhận sự kết thúc ngay từ khi chúng ta bắt đầu…
Và bây giờ anh hạnh phúc viên mãn với gia đình mới, chắc anh chẳng còn nhớ đến ngày này, chẳng còn nhớ mình cũng có một đứa con trai đâu anh nhỉ, em không cho phép mình quên ngày này, vì con trai của chúng ta, bạn ấy cần phải nhớ để chúc mừng bố nó đã hạnh phúc ra sao và mẹ nó đã khổ cực thế nào . Người đàn bà của ngày hôm nay vẫn còn nhớ, em thì mặc váy cưới cô dâu mẹ anh chọn , anh thì mặc vest chú rể cũng do mẹ anh chọn , xe cưới là xe nhà mình. Vâng thì đám cưới của em và anh nhưng tất cả là mẹ anh chọn, nhất định phải là mẹ anh chọn, em không được như những cô dâu khác, được chọn chiếc váy cưới mà mình thích, được chụp ảnh nơi nào. Lý do được đưa ra là vì mẹ anh không thích như thế. Nhưng tất cả chỉ là ngụy biện cho sự yếu đuối của anh vì anh không có chính kiến của bản thân. Vì vốn dĩ, chúng ta không trân trọng nhau.
Người đàn bà của ngày hôm nay, vẫn vẹn nguyên giọt nước mắt của ngày hôm đó,buồn tủi,vì không được sự đồng ý trọn vẹn của cha mẹ, một đám cưới có quá nhiều hủ tục khi mà chúng ta đang sống trong xã hội hiện đại…
Người đàn bà của ngày hôm nay, mỗi lần đi dự đám cưới đều khóc vì xúc động pha lẫn tủi thân.
Cuối cùng, cho dù là đàn ông hay phụ nữ, khi đã khoác lên mình bộ váy cưới, thì hãy luôn nở nụ cười, hãy lưu giữ khoảnh khắc thiêng liêng đó. Là đàn ông, nếu không thể bao bọc cô ấy đến trọn đời, thì hãy để cô ấy là cô dâu hạnh phúc nhất, ít nhất là trong ngày trọng đại của cuộc đời…
Người đàn bà hôm nay không còn giận hay trách những gì trong quá khứ nữa mà hơn hết lại cảm thấy may mắn vì được sống là chính mình. Người ta nói hạnh phúc bắt đầu từ sự kết thúc vì chỉ khi nào con người ta dám chấp nhận buông bỏ thì khi đó họ mới được hạnh phúc. Không sai, vì giờ người đàn bà của ngày hôm nay đang rất hạnh phúc chỉ đơn giản là người đầu tiên chứng kiến những cột mốc đầu đời của con trai mẹ từ nụ cười, bước đi, hay tiếng nói đầu tiên .
Dạo này con trai mẹ lớn rồi, mẹ hay nói : “lớn rồi,định bám tôi đến bao giờ?” Nhưng sự thật là mẹ đang bám con ,mẹ sợ phải một mình lắm…. con hay nói mẹ: mẹ có người yêu chưa? Mẹ vẫn đang tìm con ạ, mẹ nghĩ mẹ không cần một mối quan hệ ràng buộc, nhưng mẹ tìm một mối quan hệ nghiêm túc và sâu sắc, con đừng nghĩ mẹ hy sinh vì con, không phải đâu, mẹ sợ,mẹ sợ lại vấp ngã thêm một lần nữa vì cùng một lý do, nhưng mẹ vẫn sẽ yêu, vì mẹ biết, con luôn mong mẹ hạnh phúc,và rồi sau này con lớn, con cũng sẽ không cần mẹ phải hy sinh vì con quá nhiều, giống như mẹ bây giờ, mẹ luôn mong bà ngoại hạnh phúc.
Con trai của mẹ….
Mẹ sẽ chẳng xin lỗi con vì mẹ đã để con tự lập quá nhiều, vì hơn ai hết, mẹ hiểu rằng cuộc sống này thú vị lắm, thú vị vì chẳng ai trong chúng ta biết ngày mai ra sao, mẹ luôn nói : được sinh ra và lớn lên như một người bình thường đã là hạnh phúc biết nhường nào, chỉ cần mỗi sớm mai thức dậy, mình hãy tận hưởng cuộc sống này. Con hãy nhớ,nếu chỉ có 1 kết quả duy nhất, chúng ta luôn có 2 cách đón nhận : lạc quan và bi quan. Vậy,hãy luôn lạc quan con nhé.
Con trai của mẹ…
Mẹ xin lỗi con vì con không có một gia đình hạnh phúc,nhưng hạnh phúc của mẹ sẽ luôn trao con. Con hãy nhớ,đừng bao giờ đòi hỏi mà hãy học cách thích nghi với hoàn cảnh và những gì mình đang có….
Con trai của mẹ…
Mẹ thay mặt những người hay bàn luận sau lưng chúng ta,những người tỏ vẻ thương cảm cho mẹ con mình – xin lỗi con. Nhưng con đừng giận họ,họ đáng thương hơn đáng trách,chúng ta hãy sống cuộc sống của chính mình,đừng như họ,bận rộn lắm,vì họ bận sống và bàn luận về cuộc sống của những người khác…hẳn là họ cũng mệt mỏi lắm con ạ. Mẹ sẽ luôn ủng hộ con,mẹ sẽ chẳng thể sống hộ cuộc đời con được,con là một người đàn ông,hãy học cách tự quyết định và chịu trách nhiệm về tương lai của mình,tất nhiên,mẹ sẽ luôn ở cạnh để nhìn con tự bước đi…
Điều cuối cùng mẹ muốn nói,con hãy luôn nhớ, phụ nữ có thiên chức làm mẹ, làm vợ, vì họ biết, họ luôn được yêu thương và bảo vệ bởi đàn ông. Con hãy trân trọng và yêu quý tất cả những người phụ nữ bên cạnh con. Hãy là một người đàn ông có Trách Nhiệm, vì khi con có Trách Nhiệm,chắc chắn con sẽ không sai đường…