Năm ấy tôi và anh lấy nhau , củng khoảng vài tháng thì tôi phát hiện mình mang thai lúc đó không định giữ lại đâu vì 2 vợ chồng còn quá trẻ tiền bạc vẫn chưa ổn định để nuôi con .
- Em buồn vì không cho con được một mái nhà đủ đầy
- Chúng ta cứ im lặng thế này rồi kết thúc phải không anh?
- Mẹ à, con tim con đã quá mệt mỏi rồi
Nhưng vì thương giọt máu của mình nên tôi đành giữ lại , đứa bé không có tội .! Khi bắt đầu mang bầu ở tháng thứ 3/4 thì vợ chồng cãi nhau hầu như 1 tuần cãi hết 5 lần , anh ấy vũ phu còn tôi củng chẳng vừa gì cứ hể đánh tôi là tôi đánh lại . Lúc đấy thì trong thâm tâm biết được rằng cả 2 chẳng bền lâu đâu không sớm thì muộn . Tôi chả hiểu lúc anh đánh tôi anh xót không .? Chứ tôi đánh anh 1 tay là tôi rơi nước mắt , tôi sợ anh đau .
Thời gian cứ trôi qua trong đầu vẫn cố suy nghỉ thôi kệ chồng mình còn bồng bột ham chơi chưa suy nghỉ tới thì nhường nhịn tí củng chả sao đâu , ấy thế mà mọi thứ không như tôi nghỉ , lúc nào người nhịn củng là tôi cả , bất cứ chuyện gì người im lặng điều là tôi . Tôi không muốn hơn thua với chồng mình , tôi muốn gia đình được êm ấm để khi sinh con ra nó sống trong cái gia đình hạnh phúc . Tôi nhớ có lần tôi và anh cãi nhau thì ngoại anh lại bảo ” không có vợ này thì lấy vợ khác mầy lo gì con ” nghe thắt tim các mom ạ .! Tôi cố nhịn để mọi chuyện qua đi , đến khi tôi vừa sinh bé thì tầm sau đầy tháng vài ngày thì tôi quyết định ly hôn , nếu mà các mom ở trong cuộc đặt vị trí như tôi thì tôi dám chắc khoảng thời gian sống với anh ấy mọi người điều nghỉ đến việc ly hôn cả . Thôi giải thoát cho nhau , sống vậy sống không nổi , tôi tự nuôi con tôi được , lo cho con tôi được .
Chồng thì suốt ngày chỉ biết đi chơi , về ăn cơm lại đi tiếp , chả giúp được gì cho vợ khi mới sinh xong , nói đến thì cãi nhau mà không nói uất ức trong lòng . Lúc 2 bên gia đình nói chuyện để vợ chồng ly hôn thì anh vẫn khăng khăng ” không có con này tao lấy con khác thiếu gì ” tôi chỉ cười thôi , lúc tôi xách đồ ra đi anh lại kéo tôi lại rồi vố cho tôi bạt tay té ngữa , tôi không khóc được nửa tôi đứng dậy cầm đồ bước tiếp . Tôi hận anh , suốt cuộc đời vẫn hận . Khoảng thời gian nuôi con bị thị phi , miệng đời , sống không bằng chết vẫn cố chịu đựng để khi con mình lớn mình gữi bé cho ngoại để đi làm . Cuối cùng tôi củng làm được , thời gian này tôi đi làm , tôi an ủi bản thân mình , cho mình 1 cuộc sống thoải mái , bù đấp lại tất cả . Tôi nợ bản thân rất nhiều , mọi thứ dần dần thay đổi , tôi sống lạc quan hơn , vui vẻ hơn và tôi cảm ơn chính mình vì sự quyết định ly hôn là đúng đắn , tôi không hối hận .
Tôi chỉ tội chỉ thương con mình không cha thôi , sợ sau này lớn con tôi lại hỏi ba đâu thì tôi chả biết trả lời sao cả , tôi không gieo lên đầu con mình về người ba , tôi củng không nhắc về anh ấy , củng không kể cho con mình ba con đối xữ với mẹ ra sao . Dù từ trước đến giờ anh vẫn không chu cấp cho con 1 đồng nào .!
Cfsmedonthan