Em năm nay 19 tuổi và đang mang bầu tháng thứ 5. Là con của chồng người ta. Em và anh gặp nhau tình cờ và hoàn cảnh để 2 con người đến với nhau. Em chưa bao giờ nghĩ sẽ giành anh, giành chồng, giành cha cả. Chưa bao giờ!!
- Sâu thẳm trong tôi mong con có được mái ấm đủ đầy
- Ở lại hay ra đi để con được yên ổn
- Bây giờ tôi có hối hận cũng đã muộn màng
Anh yêu em rất nhiều!! Em và anh cạnh nhau đã 2 năm rồi, bao nhiêu điều xảy ra. Em phản bội anh để đến với 1 người khác, rồi anh lại đón em về. Rồi 1 thời gian sau, cũng nữa năm nay thôi! Em và anh có chuyện rồi chia tay 5 lần 7 lượt. Em cũng quen 1 người khác, nhưng thời gian em và họ qua lại khoảng hơn 2 tháng và thời gian em dính bầu khi em và anh vẫn còn qua lại. Thời gian đó anh nhiều lần muốn gặp em dù miệng nói không nhưng em vẫn gặp.
Rồi em phát hiện mình mang bầu gần 5th. Anh vui mừng vì như vậy em sẽ không bỏ anh đi nữa. Nhưng mọi thứ em làm thì anh không quên. Anh vẫn chưa chấp nhận con, anh chăm sóc em vì anh yêu em. Em phải làm sao?? Vì con em nó có cha chẳng lẻ em ít kỉ mang nó đi để nó không được 1 lần gọi cha và không được cha nó nhìn nhận. Em cố gắng giải thích cho anh hiểu. Nhưng lòng tin không còn! Em phải làm sao. Em sợ em sẽ khiến con em khổ.
Dù gia đình em chấp nhận việc em mang bầu nhưng đầu óc em quay cuồng với đống suy nghĩ. Anh không vui. Anh nghĩ em không thành thật kể mọi thứ anh nghe. Và quan trọng hơn hết anh không chấp nhận con. Em phải nói ra sao đây! Mỗi ngày trôi qua cùng đống suy nghĩ này em chết mất. Đôi khi em muốn mang con đi đâu, đến nơi có em và con nhưng cuộc sống bình yên có mẹ có con. Em chỉ sợ sự ích kỉ của bản thân làm con em khổ.
Em chẳng dám khóc với bất kì ai, kể cả gia đình. Buồn quá! Mệt mỏi quá thì em cứ lấy con để làm động lực. Em phải làm sao!! Em chẳng biết bản thân nên làm gì lúc này!
Cfsmedonthan