Tiếng cười của chị Kim Dung lanh lảnh nói về những tháng ngày hạnh phúc, như chưa từng đi qua những giông bão cuộc đời. Người đàn bà ấy, dám can trường sinh con một mình với người chồng đã thác 6 năm trước, bằng một phép màu của y học. Nếu bảo chị không từng có chút đắn đo vì sợ dị nghị, vì áp lực phải gánh trên vai những đứa con không có bố… thì thật là một sự nói dối. |
Phép màu đã đến với cuộc đời của chị Hoàng Thị Kim Dung từ cách đây hơn 3 năm trước. Bằng tinh trùng của người chồng tử nạn do tai nạn tàu hỏa, chị Kim Dung đã gạt bỏ mọi sự ngăn cản để sẵn sàng tâm thế làm mẹ đơn thân, chỉ bằng một tâm niệm – “mình phải giữ lại được cái gì của anh ấy”. Hai cậu con trai kháu khỉnh tên Hồ Sỹ Hoàng Đức và Hồ Sỹ Hoàng Hải chào đời vào ngày 9-12-2013 tại Bệnh viện Phụ sản Trung ương trong những tiếng cười nghẹn ngào nước mắt. Chúng quá giống bố, đã sưởi ấm trái tim người vợ – người mẹ đã từng rơi vào trạng thái hiu hắt, lạnh giá đến cùng cực. Tôi càng thêm cảm phục chị, vì câu chuyện cuộc đời chị đã được một lần nữa khắc họa sâu sắc trong phim tài liệu “Mầm sống” mà đạo diễn Đặng Hồng Giang mới chuyển tải đến khán giả cuối năm 2016 vừa qua. Chuyện tình yêu vĩnh cửu Quen nhau từ năm thứ hai Đại học, chị Kim Dung và anh Sĩ Ngọc đã bén duyên nhau. Như nhiều cặp đôi từng là bạn trước khi yêu, cả hai đã cùng nhau vượt qua những tháng ngày sinh viên nhiều nhọc nhằn. Sau khi ra trường, chị Kim Dung sang Pháp du học. Hết thạc sĩ, anh lại động viên chị học tiếp Tiến sĩ với câu hứa “anh chờ được”. Và họ cứ thế nuôi dưỡng tình yêu trong xa cách. Tình yêu trong xa cách, thật ví như ngọn lửa trong gió, nó sẵn sàng thổi bùng ngọn lửa lớn. Những ngày gần cuối của nghiên cứu sinh, chị đã về nước để thực hiện đám cưới mà hai bên nội ngoại đã chờ đợi rất lâu. 2 tháng sau chị trở lại Pháp, mang theo mầm sống vừa kịp gieo trong mình với một hạnh phúc hân hoan khó tả. Anh Ngọc sang Pháp đón chị về Việt Nam vì lo lắng sự an toàn cho hai mẹ con. Họ đã có những ngày thật sự hạnh phúc của đời sống vợ chồng, của thiên chức làm cha mẹ trong gần 6 tháng sau khi sinh bé gái đầu lòng. TS. Huỳnh Thị Kim Dung bế trên tay cậu con trai út. Yêu nhau tám năm, hôn nhân mới chớm được hai mùa xuân thì anh Hoàng Sĩ Ngọc không may bị tử nạn. Tám năm tưởng chừng dài cho một cuộc tình nhiều mật ngọt, nhưng thật ra nó ngắn chẳng tày gang vì tám năm đó, có tới gần 6 năm chị theo đuổi nghiệp học bên đất Pháp. Hạnh phúc làm mẹ mới được sáu tháng, hạnh phúc của sự chờ đợi sau những tháng ngày xa cách tưởng chừng được bù đắp thì chị sụp xuống vì người chồng – người bạn đời của mình đã không còn ở cõi nhân gian. “Ngày cưới, chúng tôi đã nói với nhau phải có hai đứa con. Tâm nguyện ấy của anh, tôi nghĩ mình phải làm tới cùng. Nên dù lúc đó bạn bè tôi có biết, có ngăn cản, tôi cũng vẫn quyết làm, dù thật sự cũng không dám hy vọng nhiều vào phép màu đó” – ánh mắt có chút xa xăm, chị nói về quyết tâm phải giữ bằng được tinh trùng của chồng để hoàn thiện tâm nguyện mà cả hai đã hứa cùng nhau. Phải liều… vì mình và các con Trong cơn bấn loạn sau sinh, Kim Dung không đổ gục. Là một nhà nghiên cứu khoa học, được tiếp cận với tư tưởng tiên tiến ở nước Pháp, ngay lập tức chị chạy đôn đáo khắp nơi để nhờ tới phép màu y học, giữ lại tinh trùng của chồng mình. Bệnh viên nơi quàn thân thể của chồng chị là Bệnh viện Thanh Trì lắc đầu với y học hiện đại. May mắn chị tìm tới Bệnh viện Nam học và Hiếm muộn Hà Nội, và trong cơn mơ hồ, bác sĩ Lê Văn Vương Vệ – Giám đốc Bệnh viện đã gật đầu đồng ý với phần hy vọng rất mong manh. Năm tiếng sau khi anh Sĩ Ngọc qua đời, ekip Bệnh viện Nam học đã tiến hành mổ tinh hoàn để trữ tinh trùng của anh Ngọc. Và thật may mắn cho cuộc đời chị Dung khi đã tìm được đúng thầy để thực hiện tâm nguyện của chị – giữ lại mầm sống của anh Ngọc bằng cách cấp đông tinh trùng của anh Ngọc. Hỏi chị, làm thế nào để vượt qua được áp lực gia đình để làm việc đó, chị tiết lộ một sự thật chỉ có chị và một vài người khác biết. Ngay cả ekip bệnh viện trữ đông tinh trùng cũng rất hạn chế người biết. Quyết tâm giấu gia đình tới cùng, chỉ vì rằng chị tin, nếu chị xin điều đó với cả hai bên nội – ngoại, thì sẽ có một màn đấu tranh rất dữ dội và căng thẳng để chị không dám bạo dạn thực hiện việc đó. Sự giấu diếm đó, được chị giữ kín tới 3 năm. Hết 3 năm tang chồng, chị quyết thực hiện sự khao khát nuôi dưỡng mầm sống mà chị đã giữ lại của anh Ngọc. Trong 3 năm ấy, chị đấu tranh tâm lý rất nhiều, để có tiếp tục có những đứa con của mình và chồng, để làm chỗ nương tựa an ủi cho những ngày tháng thiếu vắng anh tới cuối đời. “Tôi phải chờ 3 năm, sau khi thắp nén nhang giỗ anh, mới dám tiến hành biện pháp đó. Bạn bè tôi ai cũng ngăn cản. Thật may ông bà hai bên nội ngoại đã được truyền tai thông tin trước đó nên khi tôi thưa chuyện, hai bên đều không bị sốc tâm lý. Ông bà ngoại thì không ngăn cản gì, nhưng ông bà nội thì lo cho tương lai còn quá trẻ của tôi, sẽ thế nào khi làm mẹ của những đứa con không có bố” – Nhưng rồi chị bước qua những tâm lý trở ngại đó bằng một sự vững vàng hơn bao giờ hết. Đạo diễn Đặng Hồng Giang và hai cậu con trai Hoàng Đức – Hoàng Hải của chị Kim Dung. Đôi mắt ánh lên một niềm hạnh phúc khôn tả, chị Kim Dung tâm sự, chị muốn thực hiện việc tiếp tục có con lâu rồi, nhưng tránh sự dị nghị của dư luận vì sao chưa mãn tang chồng mà đã có bầu hoặc bị cho là vội đi bước nữa. Cứ tránh ra là hơn, để mình cũng có một tâm thế sẵn sàng chờ đợi những lời đồn đoán nghi kị. Và cứ thế, chị đã đến Bệnh viện Nam học, sẵn sàng tốn kém cho một công cuộc vĩ đại trong cuộc đời của chị – mà chính chị cũng không biết, sau này nó lại trở thành một kỳ tích của nền y học Việt Nam. Bác sĩ Vương Văn Vệ lúc đó cũng không dám chắc tinh trùng được lưu trữ vẫn còn hoạt động tốt. Cấp đông ở -196 độ, lần đầu tiên định tiến hành thụ tinh thì chị bị quá kích trứng. Tinh trùng lại phải cấp đông lần nữa, niềm hy vọng lại tụt xuống. Nhưng thật may mắn, tháng sau đó, chị đã thụ thai, tới 3 phôi thành công. “Tôi cũng rất lo lắng vì nếu mà có 3 phôi, phải chọc một phôi thì có thể sẽ mất hết. Nhưng phép màu đã đến, tôi may mắn giữ được hai phôi và đều là cháu trai” – chị tiếp lời “Bác sĩ Vệ đã liên lạc với Bệnh viện Phụ sản Trung ương nhờ ekip tốt nhất giúp tôi sinh nở mẹ tròn con vuông. Bác sĩ Quyết – Giám đốc bệnh viện đã trực tiếp đỡ đẻ cho tôi”. Tâm linh và những chuyện giờ mới tiết lộ Chị bảo, ngày anh Sĩ Ngọc mất, đang hoang mang trên hành trình tìm một đơn vị y tế có khả năng trữ đông tinh trùng, may mắn chiếc xe chở bạn chị va phải đống cát. Đống cát đó nằm chình ình ngay trước cửa Bệnh viện Nam học. “Có lẽ anh Ngọc rất linh thiêng nên đã giúp chúng tôi tìm ngay được một địa chỉ vàng đó” – chị Kim Dung chia sẻ. Trước đó, vào ngày anh mất, mọi người nói chị không được gần anh vì lo sợ mất sẽ mẹ khi bé mới 6 tháng. Nhưng chị bảo, chị chẳng sợ hãi hay thấy lạnh lẽo gì cả, mọi thứ vẫn cứ ấm áp như chưa từng có biến cố xảy ra trong cuộc đời chị. Lúc mới lưu trữ tinh trùng, nhiều đêm nằm ngủ, chị mơ thấy anh, mơ thấy quyết tâm phải làm bằng được, chỉ khi vững vàng về kinh tế và có sức khỏe thật tốt để có những đứa con khỏe mạnh. Trong giấc mơ ấy, anh về động viên rất nhiều. Trong suốt hành trình sau này, nhờ có sự phù hộ của anh Ngọc, mọi thứ vô cùng thuận buồm xuôi gió. Chị mang song thai đều khỏe mạnh hơn so với lần mang thai đầu. Hai cậu con trai Đức và Hải cũng rất dễ nuôi. “Lúc sinh hai cháu xong, đêm noel tôi mơ thấy bố cháu về. Thật sự mà nói, chết chưa phải là hết đâu, chỉ có thể nười thân tồn tại xung quanh đâu đó chỉ là mình không nhìn được thôi” – chị nói trong sự lạc quan tột độ. Với sự giúp đỡ của hai bên nội – ngoại nên mọi việc tưởng khó gấp ba mà trở nên nhẹ nhàng hơn. Chị vẫn có thời gian để chuyên tâm công tác giảng dạy và nghiên cứu tại trường Bách Khoa. Ánh mắt đầy hạnh phúc, chị bảo, cả ba đứa con chị đều có nét giống anh Sĩ Ngọc. Có lẽ vì thế, lúc nào chị cũng thấy như anh đang ở bên, trò chuyện, sưởi ấm cho chị. Hỏi chuyện đi bước nữa với chị thật là một sự tế nhị, nhưng chẳng ngại ngần chị bảo, lúc quyết định đẻ con, chị chẳng nghĩ tới chuyện hạnh phúc sau này của bản thân mình. Ai dám chung vai gánh vác “ba cái tàu há mồm” mà chị đang nuôi. Lạc quan tếu là vậy, nhưng tôi biết, người đàn bà ấy còn rất nặng lòng với anh Sĩ Ngọc. Sự nặng lòng ấy, dù ai có dám đưa vai ra gánh vác, tôi tin chị cũng chẳng nhẹ nhàng mà gật đầu. Một nách ba con còn thơ dại, không có người chồng ở bên đỡ đần, mọi việc chị nhờ cả vào ông bà hai bên nội – ngoại. Chẳng bao giờ dám ngồi than thân, trách phận vì chị biết, chị đã chọn con đường chông gai này để bước tiếp. Nhưng chông gai đó, chỉ là những vất vả trước mắt, còn hạnh phúc của người mẹ như chị – thì không phải ai cũng cảm nhận được. “Tôi rất ghét sự thương hại. Vì thế, trong công việc tôi luôn phấn đấu hết mình vì công việc. Tôi không thích chỉ làm có một việc, tôi thích thử thách, làm nhiều việc cùng lúc. Ngoài công việc là bận rộn với ba đứa trẻ. Khi nào cần đôi vai để dựa dẫm thì tôi sẽ có cách để xả stress” – Chị lạc quan, mạnh mẽ và can trường trong cả giọng nói. |