Chào hội những bà mẹ đơn thân, tôi năm nay 21 tuổi, tôi vừa mới sinh con và quyết định mang con ra đi để thoát khỏi những trận đòn vô cớ của chồng
- Em chỉ muốn tìm một chốn bình yên để nuôi con
- Mẹ có thể không có chồng nhưng phải có con
- 3 năm sau cưới tôi luôn thấy cuộc sống ngột ngạt
Tôi ra đời từ rất sớm, dành dụm được ít tiền và tự mở quán cà phê. Trong khoảng thời gian này tôi quen biết với S. Khi mới quen, S rất siêng năng phụ tôi việc quán, thậm chí giặt đồ giúp tôi khi tôi quá bận. Tôi đã rung động trước tình cảm của S và chuyện gì đến rồi cũng đến, chúng tôi phát sinh quan hệ. Sau một thời gian, S bắt đầu hiện ra bản chất thật của mình. Một hôm S đánh tôi, chưa đủ hắn còn lấy dao dí vào người tôi, tôi quá hoảng sợ và cũng không có khả năng chống trả. Sáng hôm sau, nhân lúc S đi ra ngoài, tôi đã vội vã bỏ đi, để lại quán cà phê mà mình bỏ công sức gây dựng nên.
Tôi cứ ngỡ, tôi đã được giải thoát và được sống bình yên, nhưng 2 tháng sau, tôi phát hiện mình mang thai. Tôi tự trách bản thân sao ngu dại, không biết cách phòng ngừa thai để rồi có thai với một tên du côn như vậy. Tôi trở về nhà, nói sự thật với gia đình, mẹ tôi bắt tôi phải cưới, tôi không muốn điều đó , tôi cầu xin mẹ : “ Nếu mẹ bắt con cưới S thì con sẽ khổ cả đời, mẹ có chấp nhận không?” những lời đó vẫn không làm lay động được mẹ tôi.
Thế là đám cưới diễn ra, tôi thẳng thắn nói với S rằng “bỏ tính giang hồ đi, vợ chồng ai cũng có ý kiến riêng, nên hãy chia sẻ cùng nhau, nếu em nói ra mà anh không đồng ý thì em sẽ nghe theo anh nhưng tuyệt đối không được đánh em” S đã gật đầu đồng ý.
Vậy mà đám cưới diễn ra được 1 tháng thì S lại đánh tôi, tôi mang bầu được 5 tháng chỉ vì lý do hắn nói tôi đi tắm mà tôi không nghe, tôi bị đánh. Kết hôn được nửa năm tôi bị đánh đến 4-5 lần. Vừa mới sinh xong, tôi cũng không được ở lại nhà mẹ đẻ để được chăm sóc, mà phải về lại nhà chồng. Mới sinh được 1 tháng nhưng tôi đã phải giặt đồ, rửa chén, phụ mẹ chồng bán hàng thế nhưng vẫn bị chồng đánh vì những lý do không đâu.
Nhiều đêm tôi khóc, suy nghĩ nhiều lắm, tôi muốn hỏi chồng, muốn nói chuyện thẳng thắn với chồng nhưng S không cho tôi quyền được lên tiếng, tôi cảm thấy mình không là gì cả trong mắt chồng. Có hôm ức chế tôi đã cãi lại và nhận ngay 2 cái tát đau điếng, rồi bị đánh tới tấp, bị lấy búa hăm dọa. tôi sợ, tôi mệt mỏi, tôi cảm thấy ức chế, muốn tìm cho mình một không gian và khoảng lặng yên bình, nên tôi quyết định bỏ nhà đi, tôi mang theo con cùng một một ít tiền dự trữ, tôi không dám trở về nhà mà nhờ bạn tìm phòng trọ và mua giúp ít đồ. Nếu tôi trở về nhà mẹ đẻ, S sẽ lại đến đến dùng những lời hứa giả dối để nói tôi quay về, tôi không dám tin những điều đó nữa.
Giờ tôi với con sẽ nương tựa vào nhau để sống nhưng tôi băn khoăn về chuyện hộ khẩu của mẹ con tôi. Tôi chưa ly hôn với chồng, hộ khẩu của mẹ con tôi vẫn nằm trong nhà chồng. Rồi tôi và con, cuộc sống của 2 mẹ con sẽ đi về đâu. Sức khỏe của tôi cũng không được tốt vì mới sinh xong, làm việc quá nhiều, tôi chán nản, tôi mệt mỏi, nhưng mỗi khi nhìn con tôi lại tự an ủi mình phải cố gắng để con có cuộc sống tốt cho con.
Tôi bỏ đi, chỉ mong sao 3-5 năm nữa, chồng sẽ không tìm tôi nữa, mọi chuyện có thể lắng xuống. Giờ tôi không dám mở cửa trái tim mình, không dám tin vào đàn ông nữa, tôi sợ những trận đòn và bạo hành.
cfsmedonthan