Ai cũng muốn con mình học điều tốt, nói điều hay, nhưng đôi khi bản thân cha mẹ lại là những bài học tồi cho con. Khi ở với nhau đã tổn thương nhau rồi thì sao khi bỏ nhau còn gây thù chuốc oán thêm? Bọn trẻ đâu có lỗi?
-> Phụ nữ một đời chồng – đừng phí hoài thanh xuân và cuộc đời cho những điều không xứng đáng
Hôm nay, đi làm có bé cùng công ty hỏi “em thấy chị vẫn 1 câu anh T, 2 câu anh T, chứng tỏ vẫn còn tình cảm lắm đấy nhé”. Nghe xong mình cười, 1 nụ cười bình thản. Chợt nghĩ, không gọi bằng “anh” thì gọi là “nó, là thằng hả?”, dẫu sao vẫn là bố bọn trẻ và từng là chồng cũ mà. Có lẽ từ lúc còn ở với nhau “vợ chồng” mình đã thống nhất dù có thế nào cũng không gọi nhau là “mày-tao, thằng, hay con” đại loại những từ chợ búa.
Đến khi không ở cùng nhau thì vẫn cố gắng cho nhau cái nhìn thiện cảm và văn minh nhất có thể. Không phải tự dưng mà làm được vậy, mình mất gần 2 năm để bình tâm và sống tiếp.
Nói vẫn còn tình cảm thì không hẳn, mà đúng hơn là cái Nghĩa cái Tình, không phải Tình yêu. Đơn giản mình chỉ nghĩ: “Đã từng yêu tha thiết, thanh xuân ấy đã dành cho nhau như vậy, thì sao phải cay nghiệt? Để rồi người tổn thương vẫn là mình”
Có câu: Hận thù như con dao 2 lưỡi, khi chúng ta trút nó lên người khác thì người “đau” trước vẫn là bản thân mình. Ai cũng muốn con mình học điều tốt, nói điều hay, nhưng đôi khi bản thân cha mẹ lại là những bài học tồi cho con. Khi ở với nhau đã tổn thương quá nhiều rồi thì sao khi bỏ nhau còn gây thù chuốc oán thêm? Bọn trẻ đâu có lỗi?
Con dù ở với ba hay mẹ thì trong mắt chúng ba mẹ vẫn là nhất, là nơi chúng nép vào. Mình luôn tâm niệm “Phúc đức tại Mẫu” nên dù đúng dù sai, dù nhỏ bé hay lớn lao thì trong thâm tâm vẫn luôn dành những gì tốt đẹp nhất về bố bọn trẻ để nói với con. Có lẽ vì điều này, mà mỗi khi bố đón bé về nội chơi thì con rất hào hứng thoải mái. Mình cảm giác con không thấy sự vắng mặt của bố hàng ngày, và quan trọng là bố và bà nội cũng khá vui vẻ khi đón con, đón cháu.
Vậy đấy, quan điểm sống của mình “Khi nghĩ đến điều tốt đẹp thì sẽ nhìn bằng ánh mắt thiện cảm” (bản thân mình thấy vậy). Mình xưng “anh-em” với bố bọn trẻ thì mình nhận lại cũng là thái độ ôn hoà nhẹ nhàng và những cuộc điện thoại (hỏi thăm con) cũng dễ dàng và thoải mái hơn. Khi ở cùng nhà có thể không lịch sự với nhau, nhưng khi đã mỗi người 1 nơi thì nên xử sự 1 cách văn minh nhất.
Thanh xuân thì có hạn, vậy hãy sống sao cho ý nghĩa các mom nhé.
Medonthan!