Em năm nay 22 tuổi và có một người bạn thân là con trai cũng bằng tuổi em. Bạn đã ngỏ lời với em, mong em cho bạn ấy cơ hội. Sau vài lần ngỏ lời, em đã siêu lòng và chấp nhận.
- Sinh ra làm phận đàn bà sao mà đau khổ đủ đường
- Sự bao dung không dành cho đàn ông ngoại tình
- Con là động lực sống còn lại của mẹ
Sau một thời gian yêu nhau, gia đình bạn ấy không chấp nhận con em, không chấp nhận người con gái như em. Bạn ấy đã về quê xin việc, chọn cách xa em và chia tay em vì lí do mẹ bạn ấy không chấp nhận em, khoảng cách của em với bạn ấy quá lớn. Bây giờ bạn ấy đã cắt đứt liên lạc với em rồi, em buồn lắm.
Vì em biết em đã có con, em không xứng với bạn ấy. Lúc trước em cố chấp nên giờ em mới như vậy. Em biết em phải lý trí hơn vì con của em (vì em xa con em nên em cảm thấy trống vắng). Em cố gắng không nhớ, không nghĩ, không tủi thân.

Bởi trước em cố chấp nên giờ em muốn đau khổ như vầy
Em nghĩ trời ban cho em một người để con và em dựa vào. Nhưng em buồn vì mình bị gạt một lần rồi, không biết thương bản thân mình và con, đi mở lòng với người khác làm gì rồi giờ lại tổn thương lần nữa. Em không biết đến bao giờ em mới vượt qua được.
Em không còn lòng tin như trước nữa. Em cảm thấy xã hội này ai cũng lừa gạt cả, ai cũng xem thường em, không trân trọng em và con. Em bất lực lắm. Giúp em với, cho em xin lời khuyên để em không nhớ bạn ấy nữa, để em chú tâm vào con em như trước và em trở lại là bà mẹ đơn thân như trước không buồn không tủi. Em cảm ơn ạ.
Cfsmedonthan.