Có thể trên trái đất này hàng triệu hàng tỷ người sẽ không ai giống hoàn cảnh như ai, và tôi cũng là một phần kém may mắn trong đó.
- Không có bố sao gọi là gia đình hả mẹ???
- Anh à, em đã chuẩn bị tâm lí sẵn sàng cho cuộc chia ly
- Tôi có nên đợi người chồng phụ bạc này không?
Năm 15 tuổi tôi bị một chiếc containers lao vào và rồi những di chứng ngày đó cứ làm tôi rụt rè chậm chạp ,luôn luôn là kẻ thất bại với cái chân tàn tật . Tôi vẫn đi được vẫn có có thể di chuyển nhưng nó đau ,nỗi đau hành hạ thân xác làm tôi như muốn dừng lại ngay cái mạng sống hiện tại này. Nhưng rồi tôi nghĩ mạng này của mẹ tạo ra thì làm sao mà tôi có thể ích kỷ từ bỏ mà không nghỉ tới người đã cứu sống mình,người đã lo lắng chăm sóc lúc tôi nằm viện.
Rồi tôi vẫn có tình yêu , lận đận qua từng ngày từng người mà tôi đã từng yêu. Họ lừa gạt tôi hết lần này đến lần khác . Và rồi đến 1 ngày tôi quyết định làm mẹ đơn thân để tiếp tục tìm mục đích sống cho mình . Tôi rất đắng đo để tiếp tục cố chấp làm theo ý mình . Nhớ tình yêu của tôi vun đấp được 3 năm ròng rã chỉ bị lừa gạt trong 1 đêm với đứa bạn của mình . Tôi làm sao có thể quên được người mình yêu nói dối mình là bị công an giữ vì say rượu phải giữ lại 6 giờ sáng mới được về .
Tôi tin vì chưa bao giờ anh ấy khiến tôi nghi ngờ bất kỳ điều gì cả . 1 tháng sao tôi đi tiệc cùng cô bạn ,vài lần say với nhau cô ta thú nhận mọi việc và xin lỗi . Tôi sốc ,rất sốc , và ngày qua ngày ,đêm qua đêm , ngày làm đêm say . Tôi không cần biết cũng không còn tin ai cả ,trong lòng chỉ còn căm tức và muốn trả thù anh ấy . Tôi như người điên làm theo quán tính , tôi nói và nhận tình cảm với bất kỳ người đàn ông nào . Trong lòng chỉ còn duy nhất lòng thù hận . Lý trí và con tim đã chết cùng 1 lúc , chỉ còn quán tính qua những ngày say . Tôi đã lợi dụng 1 người yêu tôi nhưng tôi không hề có 1 chút tình cảm nào cả ( tôi thật sự xin lỗi ,có lẽ tôi sẽ không được tha thứ ) .
Tôi đáng trách hay đáng thương khi mình chẳng còn biết mình đang làm gì ,đang cần gì nữa . Trong số người đó có 1 anh là người đến sau cùng và cũng từng là người yêu của 1 người bạn cùng học chung của tôi ,nhưng 2 người đã chia tay rồi . Không hiểu vì lý do gì anh ta nói với tôi rằng muốn làm đám cưới với tôi . Mọi người có biết không tôi như kẻ chơi vơi ngoài biển khơi vớ được cái phao , tôi hy vọng và tin anh ấy không gạt tôi .
Anh ta đánh trúng tim đen của tôi chỉ để nhân cơ hội thừa nước đục thả câu mà tôi không biết. Đến 1 ngày tôi anh có con ,anh ôm tôi và nói em bỏ đi anh và em không thể có con được mẹ anh không chấp nhận em . Tôi nói không bỏ được ,thì bảo bỏ đi anh không đùa đâu. Tôi thất vọng lắm . Nhưng đắn đo suy nghĩ có nên bỏ hay không . Và rồi tôi giữ nó lại ,không cho bất kỳ 1 ai biết , tôi vẫn đi làm ,vẫn đạp xe đạp đi làm mặc dù có con trong bụng ,tôi sợ nhưng không hiểu sao lúc đó tôi lại can đảm đến như vậy nữa . Từng ngày trôi qua đến lúc tôi gần kiệt sức thì chị làm chung mới biết và đó cũng là lúc tôi nghĩ làm và tìm nơi ở khác để sinh con .
1 mái ấm giúp tôi đến ngày gần sanh thì mẹ hay tin và chăm tôi , mẹ rât thất vọng tôi biết vì chưa lên xe hoa tôi vội có con chưa trả được hiếu cho mẹ . Tôi sai rồi ,đến lúc tôi nhận ra mình sai cũng là lúc tôi vượt qua những tháng ngày sống trong tận cùng đau khổ . 10 năm qua kể từ ngày tai nạn giao thông xảy ra chưa 1 phút nào tôi được sống trong bình yên thật sự . Họ lần lượt lừa gạt và bỏ rơi tôi như thế . Bây giờ có thể nói tôi rất bình yên với cuộc sống hiện tại . Mặc dù tôi không có ba ,con tôi cũng không có ba nhưng cả nhà 3 thế hệ sống rất bình yên ,hạnh phúc . từ bây giờ tôi chỉ cầu mong 2 chữ bình yên .
Với tôi mẹ và con tôi là tất cả . 10 năm qua bệnh trầm cảm và tự kỷ của tôi đã được chữa khỏi khi con tôi chào đời. Ngẫm lại thấy nhanh như vừa chớp mắt.
Cfsmedonthan