Hôm qua nghe con gái 4 tuổi đi học về nghêu ngao hát bài gia đình nhỏ hạnh phúc to, nhưng vì không thuộc nên con cứ hát đi hát lại mãi 1 đoạn mà còn câu nọ sọ câu kia không hoàn chỉnh. Mình bèn mở zing cho con nghe. Con vui lắm cứ hát theo mãi.
- Anh à, em đã chuẩn bị tâm lí sẵn sàng cho cuộc chia ly
- Tôi có nên đợi người chồng phụ bạc này không?
- Em chỉ muốn giữ lấy ba cho con em mà sao quá khó
Đến hết bài con bảo “gia đình là hạnh phúc”, nói xong con suy nghĩ 1 lát rồi quay ra hỏi mẹ “không có bố sao gọi là gia đình hả mẹ”. Đang nấu đồ ăn cho con, mình như chết sững khi nghe câu hỏi của con. Lòng mình quặn thắt nhưng vẫn cố gượng cười nói với con “có mẹ có con và có em cũng là gia đình con ạ”. Chỉ cần 3 mẹ con mình yêu thương nhau đã là hạnh phúc rồi. Con như thấu hiểu lời mẹ nói nên lại nghêu ngao hát tiếp.

Điều mẹ hối hận nhất là sinh con ra nhưng không cho con một mái ấm trọn vẹn
Những gì mà con cái mình phải gánh chịu là sự tổn thương vô cùng lớn. Rõ ràng là mình không hối hận khi bước chân ra khỏi nơi ấy, nơi mình đã từng coi là cả bầu trời nhưng nhận lại chỉ là sự thờ ơ lạnh nhạt, phản bội và vũ phu. Nhưng cứ mỗi lần nghe con trai gọi “bố ơi bố về đón con đi”, con gái thì thi thoảng lại hỏi về cái gọi là hạnh phúc và gia đình thì lòng mình lại đau nhói. Điều mà mình hối hận nhất là đã mang con đến thế giới này mà lại không cho con được 1 gia đình trọn vẹn như các bạn khác. Mẹ đơn thân quả thật không dễ dàng.
Cfsmedonthan.