Tôi về làm vợ anh bằng tình yêu thật sự. Dù không hề có sự đồng ý của cha mẹ nhưng tôi vẫn chấp nhận mang tội bất hiếu vì anh. Tôi đánh đổi nhiều thứ chỉ cần có anh mà thôi.
- Mẹ nguyện đổi lấy thanh xuân để có con bên đời
- Cái giá phải trả cho một tình yêu mù quáng
- Vì sao đến bây giờ anh lại rời bỏ mẹ con em.
Cuộc sống cũng khá vui vẻ nhưng chồng tôi rất ít khi ở nhà cùng vợ con. Anh đi suốt ngày tới khuya mới về, mà hễ về thì đã say bí tỉ. Tôi thắc mắc anh bảo anh đi làm ăn thì phải giao lưu chứ ở nhà chắc đói. Nghe có vẻ anh là người chồng biết lo cho vợ con nhưng thực chất thì không phải thế.
Thời gian đầu tôi cũng đi làm nên tiền ai nấy xài. Tất nhiên cũng có những lúc kẹt tiền thì người này hỗ trợ cho người kia. Tới khi tôi mang bầu được bảy tháng thì tôi không làm nữa. Kể từ đó cuộc sống tôi vô cùng khó khăn. Bữa đói bữa no trong khi chồng thì vẫn đi làm bình thường. Ngày anh đưa tôi khoảng hai ba chục ngàn, có ngày chẳng có đồng nào. Còn bản thân anh thì ăn uống ở đâu hay ăn gì thì tôi không hề biết.

Mẹ con tôi ở nhà bữa đói bữa no còn anh thì suốt ngày nhậu nhẹt
Tôi nghe người ta nói anh có rất nhiều tiền và ăn nhậu suốt. Tôi buồn và tủi thân lắm. Tôi khuyên và thổ lộ suy nghĩ của mình nhiều lần. Mỗi lần như vậy tôi thấy anh thay đổi được vài ngày nhưng rồi tính nào tật ấy. Tôi cố gắng chịu đựng đến nay con tôi đã được mười bốn tháng. Cuộc sống của hai mẹ con tôi không khá lên được. Vẫn bữa đói bữa no. Vì chưa gửi con được lại không có người giữ giùm. Cũng chẳng có vốn để làm gì ngay cả khi muốn bán vé số dạo. Tôi lãnh đồ về làm gia công thì cũng chẳng được bao nhiêu vì phải chăm con nhỏ một mình.
Chồng vẫn đi suốt. Tiền đưa vẫn hai ba chục và vẫn bữa có bữa không. Tôi muốn ôm con bỏ đi. Nhưng sợ con không có cha mẹ đầy đủ. Mà ở lại thì khổ quá. Tôi chỉ có thể tâm sự với single mum thôi. Có ai cho tôi một lời khuyên để tôi mạnh mẽ lên không?
Confession.