“Tôi từng lấy chồng vì tình yêu nhưng phải kết thúc hôn nhân trong đau khổ và trắng tay”, người phụ nữ Australia lý giải.
Bài viết là chia sẻ trên Whimn của một phụ nữ 34 tuổi sống ở Sydney về trải nghiệm lựa chọn đàn ông giàu có để hẹn hò của cô sau khi chia tay chồng:
Tôi từng tin vào việc kết hôn vì tình yêu. Tôi đã nghĩ ngày nào đó mình sẽ gặp một chàng trai tuyệt vời, kết hôn và sau đó có cuộc sống tươi đẹp bên nhau. Thực tế đời tôi giống một nửa với tưởng tượng: Tôi gặp một anh chàng mình tưởng là rất tuyệt và cưới anh ta. Chúng tôi ở bên nhau 10 năm – 6 năm đầu khá êm ấm, 4 năm cuối thì tôi xoay sở để cứu vãn hôn nhân khi chồng ngập trong bia rượu và gái gú.
Không chỉ đau lòng, khi ly hôn, tôi còn nhận ra mình trắng tay. Tất cả những đồng tôi tiết kiệm đều bị cuốn sạch theo khoản nợ và những quyết định đầu tư ngớ ngẩn của chồng. Vì thế, ở giữa tuổi 30, tôi chẳng có nổi 10 đôla.
Đó là lúc tôi quyết định mình phải thay đổi cuộc đời. Tôi phải có những tiêu chí khác khi lựa chọn đàn ông. Lần tới, tôi thề sẽ không chỉ nhắm vào đôi mắt hút hồn hay chiếc bụng sáu múi ấn tượng nữa – quá khứ đã dạy cho tôi bài học về sự phù phiếm của những thứ đó. Lần này, tôi quan tâm hơn tới ví tiền.
Nếu hôn nhân của tôi kết thúc và chồng tôi có tiền, tôi sẽ vẫn suy sụp nhưng ít nhất tôi sẽ còn lại thứ gì đó. Cưới vì tình yêu khiến tôi chỉ còn lại trái tim tan vỡ, sự tự tin bị tổn tương và một khoản nợ thẻ tín dụng không nhỏ. Tôi không thể lặp lại sai lầm đó.
Tôi không phải một người phụ nữ kém hấp dẫn. Tôi vẫn giữ dáng và chăm sóc cho vẻ ngoài. Tôi biết đàn ông chú ý tới mình. Tôi tạo hẳn dự án đặc biệt để chắc chắn mình sẽ thu hút đúng đối tượng.
Ưu điểm của tôi là sự xinh đẹp và tôi biết cách để khiến nam giới cảm thấy tự tin. Ưu điểm của người đàn ông đến với tôi là anh ta có thể trả cho mọi nhu cầu tôi cần và mua cho tôi những thứ đẹp đẽ. Vậy là hai bên đều lợi.
Ban đầu, tôi thử qua các ứng dụng hẹn hò, tôi thẳng thắn và chân thật bày tỏ về những điều mình cần và ngược lại, những thứ tôi có thể đáp ứng. Có thể ai đó cảm thấy những điều đó là quá thực dụng, nhưng thường người nghèo mới nghĩ vậy.
Tôi tìm kiếm và thấy có nhiều “ứng viên” cho kiểu quan hệ này. Tôi đăng vài bức ảnh xinh đẹp của mình và vài tin nhắn tán tỉnh. Tôi nói muốn tìm một người biết chăm lo cho tôi – tuổi tác và vẻ ngoài không đáng bàn. Nhưng tôi ra điều kiện rằng anh ta phải tử tế và tôi sẽ không gắn kết với ai phản bội hoặc đối xử với tôi như tấm thảm chùi chân.
Không mất nhiều thời gian để tìm kiếm một người thỏa mãn các tiêu chí này. Chỉ mất 6 ngày là tôi tìm được Joe. Đó là người đàn ông hơn tôi 28 tuổi. Anh ấy thích tôi bởi sự trẻ trung, thon gọn, tóc vàng và tràn đầy năng lượng. Tôi yêu anh ở sự chu đáo, ổn định, thành đạt và giàu có. Tôi chẳng giấu giếm gì điều đó với anh ấy. Chúng tôi đã ở bên nhau được 6 tháng và anh ấy đưa tôi đi nghỉ nước ngoài 2 lần. Chúng tôi sắp chuyển tới sống chung tại một căn hộ mà trước đây tôi chưa bao giờ dám mơ tới.
Joe cực kỳ tử tế và hào phóng. Anh ấy đưa thẻ tín dụng cho tôi dùng khi tôi ra ngoài hoặc đang cần mua thứ gì đó. Anh ấy sắm cho tôi cả tủ đồ mới. Chúng tôi có khoảng thời gian tuyệt vời bên nhau và tôi biết, nếu kết thúc, tôi cũng chẳng rơi vào cảnh tệ hơn lúc đến với người đàn ông này.
Con gái Joe, hơn tôi 2 tuổi, đã nói với bố rằng ông đang bị lừa. Joe đáp rằng sự thành đạt nghĩa là anh ấy có nhiều cơ hội lựa chọn những điều tốt hơn trong đời – và anh ấy chọn tôi. Anh ấy hạnh phúc với tôi, tôi cũng hạnh phúc. Chúng tôi đều là những người trưởng thành tự nguyện, ưng thuận với quyết định của mình. Vậy thì vấn đề ở đây là gì?
Lựa chọn “một nửa” thật sự là một việc quan trọng nhưng chúng ta thường quyết định dựa trên cảm tính. Tôi có gì sai khi dùng lý trí để chọn theo những tiêu chí tôi thấy sẽ dễ mang lại hạnh phúc cho mình?