Mình là mẹ đơn thân. Nói đúng hơn mình là goá phụ. Chồng mình mất khi mình mới sinh đứa con đầu lòng được hơn tháng. Thời gian thấm thoắt trôi đi biết bao tủi nhục, khó khăn 2 mẹ con cùng nhau vượt qua.
Suốt thời gian khó khăn đó có 1 người đàn ông luôn lắng nghe những tâm sự buồn vui của mình. Anh ấy bên mình, động viên mình. Đến khi mọi thứ nguôi ngoai anh đã bày tỏ tình cảm với mình. Mình đã đấu tranh tư tưởng rất nhiều. Có những lúc cố gắng tuyệt tình, lạnh lùng, hờ hững để mong anh từ bỏ suy nghĩ đó. Vì anh là trai tân. Nhưng anh vẫn bên mình, tạo động lực cho mình. Và rồi mình cũng yếu lòng. Mình đã để khát khao của tuổi trẻ lấn át lý trí. Mình lại muốn được yêu thương, lại khao khát về 1 mái nhà. Và mình đến với anh.
Giữa lúc trái tim đầy tổn thương của mình nhen nhói lên ngọn lửa yêu đương thì anh lại nói với mình rằng anh không xác định gì cả. Anh chỉ muốn hiện tại cả 2 được vui vẻ. Mình đã thật sự sock. Cả bầu trời như sụp đổ dưới chân mình. Nhưng có lẽ phụ nữ khi yêu thường mù quáng, mình vẫn lao vào mối tình ấy để rồi lại cảm thấy bị tổn thương, lại thấy đau mỗi khi nghĩ đến tương lai. Anh không dám công khai mình. Anh không dám cho bạn bè, người thân biết về mình. Mình chỉ như 1 bóng tối đi bên đời anh.
Anh hay hỏi mình về quá khứ, về những mối tình đã đi qua cuộc đời mình. Rồi thi thoảng anh lại nói nặng lời với mình. Anh nói mình là người thế nọ thế kia. Anh là người cầu toàn, anh luôn mong muốn mọi thứ xung quanh phải thật hoàn hảo nên anh hay trách mình. Rồi đỉnh điểm có lần anh đi với bạn, nghe bạn kể về người yêu họ còn trong trắng, anh đã về chì chiết mình. Thật sự kinh khủng. Mình chưa từng nghĩ rằng anh lại có cái suy nghĩ như vậy. Rồi anh nói những lời xúc phạm mình. Và mình đã quyết định chia tay.
Thế nhưng hôm sau anh lại coi như chưa có chuyện gì xảy ra, lại quan tâm, lại hỏi han. Rồi lại xin lỗi. Anh bảo anh nói nặng lời chỉ mong em tốt hơn. Rồi anh lại lôi kỷ niệm ra để làm mình yếu lòng.
Thật sự mình rất mệt mỏi. Anh ấy không hề yêu mình đúng không? Nếu yêu thì sau tất cả những tổn thương trong quá khứ của mình, anh ấy sẽ bù đắp, sẽ yêu thương và có lẽ là cho mình 1 danh phận. Chứ không phải là bóng tối và chi chiết thế này… Nhưng tại sao anh lại không buông mình ra? Tại sao mỗi lần mình nói chia tay lại níu kéo? Mình thật sự rất mệt mỏi và đau khổ…!!!
cfsmedonthan!