Cuộc sống của tôi tuy không vất vả nhưng nó là sóng gió đối với tôi. 16 tuổi tôi đã phải làm mẹ. 16 tuổi, cái tuổi người ta còn ăn chơi, vui đùa thì tôi lại phải ngồi nhà chăm con. Thêm vào đó là những lời thị phi, dè bửu của hàng xóm. Dù mặc cảm tự ti nhưng tôi vẫn ráng sống vì con.
- Ngày em chào đời, mẹ biết có một sinh linh bé bỏng vừa mất đi.
- Gửi các mẹ đơn thân! Những người phụ nữ mạnh mẽ.
- Đã bao lâu rồi vợ chồng không ôm nhau ngủ
Mẹ tôi vốn rất khó tính . Khi nghe người ta nói về tôi, bà lại tủi thân và buồn lòng rồi sinh ra giận dỗi tôi. Bà nói tôi đã làm bà xấu mặt, nên bà cứ chửi tôi miết. Đến khi con được 4 tuổi, tôi lại gặp 1 người đàn ông, là chồng tôi hiện tại. Vì cuộc sống, tôi không chịu được những lời khó nghe từ mẹ nữa nên tôi đã chấp nhận đi bước thêm bước nữa. Vậy nên, con gái tôi ở với mẹ tôi.
Tôi buộc phải xa con. Tôi đau lắm, thương con nhiều lắm. Nhiều đêm, tôi nhớ con mà chỉ biết khóc. Điện thoại về, chỉ cần nghe tiếng con nói thôi cũng làm tôi bật khóc. Làm mẹ mà, ai mà không muốn con luôn ở bên cạnh mình. Những gì xảy ra với tôi đến bây giờ đều không như tôi mong muốn. Giờ đây, tôi muốn được ở bên con cũng không được. Tôi nhớ con lắm, mong là sau này lớn lên con sẽ hiểu cho tôi. Con à, mẹ yêu con nhiều.
Confession.