Mình hiện tại cũng đã rớt nước mắt và suy nghĩ nhiều rồi mới tính rời đi sống chỉ 2 mẹ con. Trước đây, khi mới quen chồng mình hiền lành, chiều chuộng bạn gái nhưng có tật ham vui, ham nhậu nhẹt, lại dính vào cờ bạc phải bỏ việc, trốn nợ.
- Quyết định làm mẹ đơn thân lúc này có phải là lựa chọn đúng cho tôi
- Kết cục nào cho một cuộc hôn nhân khổ đau
- Buông tay ngay lúc này hay cố gắng níu giữ vì con
Nhà cũng không còn vì mẹ anh ấy phải bán đi để trả nợ. Anh ấy là mối tình đầu của mình, cả hai nhiều lần chia tay nhưng vì anh ấy năn nỉ và mình sống thiên về tình cảm quá nên bỏ qua và mình nghĩ ai cũng có lỗi lầm nên cùng anh ấy vượt qua sóng gió.
Mình cũng tương đối dễ nhìn, người ta nói anh ấy không xứng với mình vì anh ấy không nhà, không tiền bạc lại còn nợ nần nhưng mình vẫn quyết định làm đám cưới vì tin tưởng tương lai sẽ làm lại từ đầu. Có lúc mình thấy mình sống thiếu thực tế và thiên về tình cảm quá.
Rồi có con, kinh tế thiếu thốn, anh lại dính vào đề đóm và bể nợ trong khi vợ chồng vẫn còn phải mướn nhà để ở, khó khăn vô cùng. Mình vừa chăm con, lo cho gia đình, vừa gom tiền để trả nợ. Mình với mẹ chồng lo buôn bán chạy nợ còn chồng thì vẫn ham vui, ham nhậu nhẹt. Rồi vợ chồng gây gổ, anh lại đi nhậu nhiều hơn, mẹ chồng không nói gì còn bênh anh ấy, la lại mình. Trong khi mình phải chạy vạy khắp nơi, vay tiền lo cho trả nợ cho chồng thì mẹ mình bệnh, vài trăm nghìn đưa cho mẹ khám bệnh, mình cũng không đưa được. Mình cảm thấy buồn và có lỗi vô cùng.
Vợ chồng gây gổ, mình không thèm cãi lại và giờ lên đến đỉnh điểm là mẹ chồng và chồng nói mình lười biếng. Vì lúc mang thai mình bị động thai nên chồng nói ở nhà đi chồng lo, với tính mình thức khuya dậy trễ nên mẹ chồng để ý, hạnh họe. Mình không phải là người hoàn hảo nhưng thấy mình sống tình cảm và hết lòng như vậy mà vẫn không vừa lòng họ, còn bị trách ngược lại, thấy đắng lòng quá.
Mọi chuyện mình vẫn dấu mẹ đẻ vì không muốn bà buồn, Giờ cũng không thể dọn về nhà mẹ đẻ ở được. Nhiều đêm nằm ngủ mà ướt gối vì suy nghĩ cho thân phận mình và con trai 1 tuổi. Mình định ra đi vì ở lại chẳng còn gì nhưng lại sợ con sẽ thiếu thốn tình cảm, thiếu thốn đủ thứ, mẹ con coi cút và quan trọng là mình không có nhà, không có tiền còn phải trả nợ thay chồng vì mình là người đứng ra mượn. Chịu nhục ở lại thì buôn bán có đồng ra đồng vô để nuôi con nhưng lại ức chế đủ điều.
cfsmedonthan