Hậu ly hôn!
Sau 7 tháng ly thân, mình ra tòa.
Và mình luôn nói với chồng cũ mình rằng, chúng ta hãy ly hôn trong văn minh và tử tế, bởi cả 2 đứa đều là người có văn hóa, ko sống đc với nhau thì thôi nhưng đừng làm gì quá vì sau này vẫn có thể còn nhìn mặt nhau lúc thăm con.
Vậy là 2 đứa đèo nhau ra tòa, ký tá đơn xong đèo nhau ra quán trà sữa, cụng ly lần cuối chúc đứa kia hạnh phúc, rồi chở mình ra bến xe để mình ra Hà Nội. 2 cốc trà sữa, 1 lời chúc và kết thúc cuộc hôn nhân 6 năm. Không ồn ã, không chửi bới, không to chuyện, nhẹ nhàng như việc đứt duyên thì dừng lại.
Với 2 con, ban đầu khi ra khỏi nhà, 3 mẹ con dắt díu nhau đi thuê nhà trọ cùng 1 vali quần áo, sắm sửa dần đồ đạc, tìm trường và xin học cho con, tạm ổn định mình bắt đầu đi tìm việc làm. Thời gian đó, khủng hoảng nhiều, moi thứ bủa vây không lối thoát, mình nói dối con Ba chuyển việc đi làm xa nên mẹ cần tìm nhà mới gần công ty mẹ để tiện đón con. Hai con chấp nhận như vậy.
Hơn nửa năm thì đứa lớn dường như hiểu chuyện hơn, thỉnh thoảng hỏi mình về Ba, lúc đó mình nói thẳng với con:
– Không sống cùng Ba con buồn không?
– Có ạ
– Vậy nếu sống cùng Ba mà Ba mẹ hay cãi nhau như trước và không sống cùng Ba nhưng nhà mình vui vẻ, khi nào các con nhớ Ba thì sang nhà Ba chơi, con chọn cách nào?
– Thôi, khi nào nhớ Ba sang nhà Ba cũng đc mẹ ạ.
– Uh, mẹ xin lỗi con.
– Không sao mẹ ạ, 3 mẹ con vẫn vui mà. Thế là con có tận 2 nhà mẹ nhỉ? Nhà của ba và nhà của mẹ.
….
Trẻ con, đơn giản chúng nghĩ là chúng có 2 nhà, và cả 2 nhà đều yêu chúng.
Người lớn, đôi khi cũng hãy nghĩ đơn giản như trẻ con thì tốt.
Và mình duy trì được sự tử tế sau ly hôn đó, rằng 3 – 4 tuần chồng mình sang thăm con 1 lần, nói chuyện bình thường như ko có gì, ko can thiệp hỏi han gì chuyện riêng của nhau, chỉ nói về con và kể chuyện trên lớp cho ba nghe. Tối đôi khi bọn nhóc vẫn xin phép mẹ gọi video cho ba nói chuyện, mình để không gian riêng cho 3 bố con.
Không biết sẽ duy trì đến khi nào, nhưng mình giữ tâm an nhiều hơn, suy nghĩ tích cực hơn. Mọi sự đã như thế này rồi, ko sân hận, ko trách móc nữa. Hết duyên thì tự đi!
Trước đây mình ko đc như vậy, nhưng nhờ công việc, nhờ những người truyền cảm hứng, nhờ từ thiện mà mình đã tự phẫu thuật tâm hồn mình, tự giải phóng suy nghĩ của mình. Chị em ạ, đã chọn là sgm, đừng quay đầu nhìn về quá khứ mà trách móc, buồn đau. Cái gì buông được, buông đi. Khi nào buồn quá ib cho mình, chị em cafe nói chuyện. Luôn wellcome tất cả chị em!
Mùa đông rồi, lạnh ngoài da thôi chứ đừng lạnh trong lòng.
P/s: bữa cơm tối qua của 3 mẹ con!
Mẹ Ngọc Bích