Khi nhắc đến hai chữ ly hôn người ta sẽ nghĩ ngay đến sự mất mát, tổn thương và nỗi đau của những người trong cuộc. Nhất là đối với phụ nữ thì nỗi đau đó gấp nhiều lần.
Nhưng với tôi, ly hôn là một sự giải thoát, là con đường duy nhất để tôi tìm kiếm sự thanh thản. Trong phiên tòa ly hôn, tôi không hề khóc, không hề nhỏ lấy một giọt nước mắt nào bởi những năm làm vợ, tôi đã khóc đủ rồi.
Tôi không phải là người yêu vội vàng, cưới nhanh chóng. Tôi yêu, tìm hiểu kĩ trước khi kết hôn. Tôi muốn cuộc hôn nhân của mình trọn vẹn nhất có thể. Nhưng đúng là như người đời đã nói: “Đàn bà lấy chồng, thông minh xinh đẹp cũng chẳng bằng may mắn”. Cứ ngỡ mình đã nắm được hạnh phúc trong tay, nào ngờ bước vào hôn nhân mới nhận ra mình chỉ là người ngộ nhận.
Đàn bà lạ lắm. Gia đình chồng hà khắc, cổ hủ cũng chịu được. Chị chồng hay xỉa xói, nói xấu sau lưng, tôi cũng chẳng quan tâm. Em chồng hay dòm ngó, mách lẻo với ba mẹ chồng tôi cũng chẳng thèm để bụng. Sống trong gia đình chồng, họ xem tôi như người dưng nước lã tôi cũng chỉ biết giấu nỗi buồn vào lòng mà sống cho yên phận. Tôi nghĩ chỉ cần chồng thương mình là đủ. Bởi mình ăn đời ở kiếp với chồng chứ có phải những con người kia đâu.
Ấy vậy mà, người chồng tôi thương yêu hết mực lại đi làm những việc dơ bẩn sau lưng. Khi tôi mang thai đứa con đầu lòng, anh vì chuyện gối chăn lạnh nhạt đã ăn vụng bên ngoài. Đến khi tôi sinh con, anh cũng chẳng dứt ra được. Khi đứa con gái tròn 5 tháng tuổi, tôi mới ngỡ ngàng về chồng mình. Anh nuôi bồ nhí bên ngoài, lại còn cung phụng cô ta như bà hoàng trong khi vợ con ở nhà tính toán từng đồng.
Tôi đã khóc, đã đau đớn rất nhiều. Tôi đã bao nhiêu đêm thức trắng để suy nghĩ nên ở lại hay ly hôn? Nếu chồng tôi hối hận, biết quay đầu thì tôi sẵn sàng tha thứ để anh ta quay về. Nhưng chồng tôi không hề biết xấu hổ về những chuyện mình làm. Còn đổ lỗi tại tôi mà anh ta phải tìm thú vui bên ngoài. Gia đình chồng biết chuyện, họ hùa nhau nói xấu, ức hiếp tôi. Chịu không nổi, tôi ly hôn.
Gia đình đổ vỡ, có người đàn bà nào không xót xa, cay đắng. Nhưng cho dù được chọn lại tôi vẫn sẽ ly hôn. Không còn con đường nào khác để tôi đi, không còn lựa chọn nào khác để tôi tìm thấy sự bình yên, thanh thản. Một gia đình chồng như thế, một người chồng như thế ở lại khác nào chôn vùi đời mình trong bùn nhơ cả đời.
Đàn bà một khi đã chịu quá nhiều tổn thương và nỗi đau thì trái tim sẽ hóa đá. Đàn bà chọn cách ra đi vì biết cuộc hôn nhân này đã trở thành vô nghĩa, người chồng đã chẳng còn chút giá trị nào. Tôi tin rằng hai mẹ con tôi xứng đáng có được một cuộc sống tốt đẹp hơn.
Medonthan