Mình nghĩ là mẹ đơn thân chắc hẳn ai cũng phải nói ít làm nhiều. Vậy mà mấy hôm nay chủ đề về “single mom” tự hào hay đừng vỗ ngực tự hào thấy mọi người nhốn nháo quá.
- Cảm ơn con đã đến bên mẹ
- Mẹ chấp nhận làm tất cả để con được hạnh phúc
- Con là hạnh phúc, là sức mạnh để mẹ bước tiếp
Hôm trước đọc một bài của anh đàn ông viết nói hội “single mom” đừng vỗ ngực tự hào. Hôm nay đọc được bài viết của một mẹ đơn thân trong hội phản pháo. Lại đọc bình luận phần thì thấy vui bởi hội “single mom” chúng ta mạnh mẽ quá. Nhưng khi đọc đến cái cmt của 1 bạn nói “Vãi cả tự hào là mẹ đơn thân…” bạn ấy còn nặng lời nói là “toàn đồ tay nhanh hơn não” mình thì không biết bạn ấy có phải là mẹ đơn thân không mà nặng lời quá. Mình thì nghĩ khác không ai có quyền phát xét chúng ta, cũng không ai có quyền nói chúng ta nghĩ gì và phải làm gì?
Một trong số chúng ta có người khôn ngoan có người dại dột có người đúng có người sai. Có người vẫn ngẩng cao đầu hãnh diện cũng không ít người đang phải sống cúi đầu vì sợ dư luận XH. Và có nhiều lắm những người còn không có cơ hội để ngồi viết lách bàn tán không internet không Smartphone vì họ đang phải vật lộn bươn chải với cơm áo gạo tiền nên họ chẳng nghĩ nên tự hào hay không thậm chí còn không biết có hội như chúng ta đâu các mẹ à.
Mình trở thành “single mom” vì ông xã mình qua đời khi con mình mới 9 tháng và ngoài kia muôn vàn người phải trở thành “single mom” với muôn vàn lý do và hoàn cảnh. Có điều mình tin không ai trong chúng ta không muốn mình hạnh phúc con mình hạnh phúc phải không các mẹ. Bởi thế ai đó tự hào vì họ cảm thấy họ đáng được tự hào. Ai đó hạnh phúc vì họ đáng được hanh phúc. Vậy thì mẹ con chúng ta hãy cứ vui vẻ vì chúng ta đáng được vui vẻ đừng nhận xét ai và phán xét ai các mẹ nhé… Những gì họ nói hay họ nghĩ chỉ là đang phản ánh chính con người họ không phải chúng ta đâu. Chúng ta không phải họ nên chúng ta không biết họ thế nào họ cũng không phải chúng ta nên họ không biết chúng ta như thế nào nhưng chúng ta thì chúng ta biết mình đã làm được gì và mình phải làm gì và mình xứng đáng với cái gì phải không nào các mẹ.
Tôi vẫn giữ nguyên quan điểm “Tôi rất yêu các bà mẹ đơn thân” cho dù họ phải làm mẹ đơn thân vì bất kỳ lý do gì tôi thấy chúng ta đều đáng được tôn trọng và yêu thương. Vì thế không cần tới hai chữ “tự hào” đâu mà chỉ cần chúng ta và các thiên thần của chúng ta luôn bình an vui vẻ và hạnh phúc thì những người xung quanh đã phải tự hào về chúng ta rồi. Thân yêu gởi tới các bà mẹ đơn thân.
Cfsmedonthan