Chào các mom! Hôm nay tôi lại vào đây để chia sẻ nỗi lòng của mình. Tôi làm mẹ đơn thân đã gần 3 năm sau một cuộc hôn nhân tan vỡ vì yêu sai cách chọn sai người.
- Bức thư ngặn ngào của mẹ đơn thân “Gửi công chúa 2 tháng tuổi”
- Đừng bao giờ làm người thứ 3
- Chọn làm mẹ đơn thân, tôi biết mình phải sống thật mạnh mẽ
Như một định mệnh tôi đã gặp anh một bác sĩ khoa nhi trong một bệnh viện thành phố nơi con trai tôi đang nằm điều trị, ấn tượng đầu tiên về anh là một người có khuôn mặt hiền từ và hơn hết là anh lại có một trái tim bao dung. Chắc có lẽ vì xót thương cho hoàn cảnh một người mẹ đơn thân như tôi nên anh có sự quan tâm đặc biệt đến bé hơn.
Vì căn bệnh suy hô hấp nên con trai tôi tháng nào cũng phải nằm viện bác sĩ cũng quen mặt, anh thường đến chơi đùa cùng bé mỗi khi không có bệnh nhân rồi anh xin số điện thoại của tôi để tiện trao đổi về bệnh của bé. Anh nói lần đầu nhìn thấy tôi cứ nghĩ là chưa có gia đình vì so với tuổi thì vẻ ngoài trẻ hơn rất nhiều. Anh có cảm tình với tôi vì dáng vẻ của một người mẹ trẻ tuổi vì con có thể bất chấp tất cả dù mệt mỏi nhưng vẫn luôn cười.
Những lời động viên an ủi của anh đã tiếp thêm động lực cho tôi rất nhiều. Anh nói ” trong cuộc sống này điều gì cũng có thể xảy ra không ai lường trước được điều gì cả lấy nhầm chồng vẫn có thể chọn lại và hãy mở lòng khi trái tim đã thật sự bình yên ” câu nói đó của anh đã khiến tôi suy nghĩ rất nhiều, có lẽ nào tôi lại có cảm tình với anh hay trái tim tôi đã bình yên từ khi anh xuất hiện.

Tôi đã nghĩ tìm được bến đỗ cuối cùng của cuộc đời
Tôi sợ mình sẽ lún sâu vào tình cảm này dù biết trước không có kết quả gì khi mà anh công việc ổn định nhà cửa đều có còn tôi chỉ là một người làm thuê lại gánh nặng con nhỏ. Mẹ con tôi thường tránh mặt anh. Mỗi lần anh đến phòng bệnh tìm bé thì tôi lại nói có việc bận dắt bé đi nơi khác, anh gọi điện thì tôi không dám nghe. Cứ như thế đến một ngày cuối tuần đến ca trực của anh có trốn cũng không được.
Anh hỏi tôi ” sao lại tránh mặt anh? Hay là tại anh làm phiền mẹ con em quá”. Tôi lúng túng trả lời ” Không phải như vậy”. Anh bất ngờ ôm tôi và bé vào lòng và nói ” Hãy cho anh cơ hội được chăm sóc mẹ con em, anh sẽ đợi ngày em thật sự mở lòng mình nhưng xin em đừng trốn tránh anh”. Tôi đã vô cùng vui mừng khi hàng ngày có người chia sẻ vui buồn, có người dựa vào lúc yếu lòng
Nhưng niềm vui đó kéo dài không bao lâu khi những lời bàn tán trong bệnh viện đến tai gia đình anh. Là một gia đình tri thức, họ định kiến với danh xưng ” mẹ đơn thân”. Khi mà xã hội thấy việc đó quá đỗi bình thường còn mẹ anh lại cảm thấy tôi như một đứa con gái hư hỏng nên chồng mới bỏ đi. Tôi cảm thấy mình bị tổn thương, tại sao đàn ông bỏ vợ lại được xã hội chấp nhận còn những người phụ nữ bị chồng phản bội bị ruồng bỏ như tôi lại bị miệt thị và coi thường đến như vậy.
Giờ tôi đã hiểu thế nào là yêu đúng người nhưng sai thời điểm. Mặc dù anh có giữ vững lập trường yêu tôi, nhưng giờ đây sau bao nhiêu lời nói cay đắng của mẹ anh thì tôi không còn can đảm để đón nhận tình cảm của anh nữa. Vì tôi sợ anh không thể vượt qua được rào cản của gia đình khi anh lại là con trai một. Tôi sợ cảnh con chung con riêng, con trai tôi sẽ bị tổn thương. Thôi thì cứ dứt khoát ngay từ khi tình cảm chớm nở còn hơn khi đã lún sâu vào rồi tâm hồn lại mang đầy vết thương.
cfsmedonthan!