Viết cho tôi của ngày hôm nay.
Hôm nay 1 ngày trong lòng khác hơn mọi ngày. Sáng dậy sớm ngồi thiền sau đó nghe vài bản nhạc, lướt face xem vài tin tức, chuyện đời chuyện người và chuyện của chính ta.
Tôi chợt nghĩ sau 5 năm hôn nhân tôi hoàn toàn thất bại và chẳng có gì ngoài 2 đứa con. Tôi luôn sống với cái bóng của mình. Sống trong sự cam chịu và yên lặng. Đôi lúc tôi cũng không hiểu được cái tôi sợ là gì sợ đổ vỡ, sợ không đủ khả năng nuôi con hay sợ xa người đàn ông tôi từng yêu và nên duyên nợ cứ vậy tôi kéo dài tình trạng này và gồng mình lo lắng mọi thứ chu toàn.
Tôi không còn tự tin quên đi sự chăm sóc bản thân, quên đi những buổi hẹn hò tụ tập bạn bè. Tôi luôn sợ đỗ vỡ sợ con cái bị chia ra. Cứ như vậy tôi sống qua ngày hiếm hoi lắm chồng tôi mới quan tâm hoặc đưa các con đi ăn đi chơi.
Tôi dần quen với việc xoay xở tiền nuôi 2 con tiền sữa, tiền học, tiền chi phí. Dần quen với việc sáng tự đưa 2 con đến lớp chiều đón con về. Cuối tuần lâu lâu tôi tự gọi taxi đưa con đi chơi. 3 mẹ con cứ bên nhau như vậy. Cái ám ảnh nhất của tôi cách đây 6 tháng ku nhỏ sốt nôn ói. 1 tay bế con 1 tay dắt ku lớn gọi xe đi khám.

Lên xe tôi lấy điên thoại gọi cho chồng điện thoại anh thuê bao. Con ói suốt trên chặng đường vô bệnh viện. Đến khi khám xong chồng gọi chỉ nói 1 câu anh say. Tôi cũng không đủ can đảm để nói hay nghe tiếp. Tôi bế con đi nhận thuốc và nhớ ra ku lớn chưa ăn gì mà cứ đi theo chân mẹ. Xong xuôi mọi thứ tôi đi mua đồ ăn cho con và ăn vội ổ bánh mỳ cho mình.
Đưa con về mẹ chồng hỏi tôi sao không đi xe máy cho tiết kiệm mà taxi sao không mua thuôc uống mà phải ra viện. Tôi im lặng không trả lời chỉ nói con đưa cháu lên nhà chứ nó mệt. Không hiểu sao ngay lúc đó xung quanh tôi mọi thứ luôn không có tình người mà tôi vẫn ở lại cái thất bại lớn nhất của tôi chính là đó.
Sau lần đó mẹ con tôi cứ bên nhau như vậy. Bữa cơm thưa dần sự có mặt của ba, những lần họp phụ huynh cũng chỉ có mẹ. Thắm thoát thời gian 5 năm trôi qua. Sáng nay tôi nhận ra mình hoàn toàn thất bại. Và tôi quyết tâm mình chỉ có duy nhất 1 con đường không thể lùi được nữa. Nếu lùi lại có nghĩa mình có lỗi với bản thân và 2 con.
Phụ nữ chẳng có gì ngoài thanh xuân mà đánh mất nó hoặc sống sai là rất khó.
Cũng như tôi cái ám ảnh của câu nói mẹ đơn thân sự dị nghị cái nhìn xung quanh của mọi người làm tôi sợ. Để hôm nay nhận ra điều này với tôi là bài học đắt giá.
Medonthan