Sống với nhau 2 năm mình luôn mang khối suy nghĩ như quả tạ trên đầu vì 2 vợ chồng không có tình yêu. Không ai hy sinh và hoàn toàn tin tưởng hay quan tâm lẫn nhau bởi những lúc mình thực sự muốn yêu chồng thì hắn lại có vẻ im im lầm lầm khó chịu vì chuyện gì đó.
- Chẳng có lý do gì để tôi ở lại ngôi nhà đó nữa
- Không ai đang hạnh phúc mà chọn nuôi con một mình cả
- Tôi đã không cho con cơ hội có một người cha
Mình sống chung với nhà chồng nên nhiều lúc vợ chồng cãi nhau hay hiểu lầm nhau cũng vì mẹ chồng. Hắn chỉ bênh mẹ hắn nếu mình có thanh minh hay nói gì đi nữa. Mà nhà chồng cách nhà mẹ đẻ có 15 phút xe máy vậy mà cả tháng trời muốn về nhà cũng phải xin phép ông bà và cả hắn, khó khăn lắm mới được đi. Đành rằng họ yêu thương mình thì cũng đáng, đằng này họ chả cần biết mình làm gì, muốn gì và cuộc sống riêng tư như thế nào. Bởi dù sao mình cũng có nhà riêng,chỉ là bà nội trông cháu cho mình đi làm nên ăn chung thôi chứ làm gì đâu mà quản chuyện mình về thăm mẹ đẻ.
Còn chồng mình thì lúc nào cũng nghe lời mẹ. Lúc trước khi lấy nhau mình với hắn chỉ quen được vài tháng. Vì mình bị người yêu cũ đá nên chọn đại hắn thế thôi, hận quá nên mình quyết định cưới vội. Đêm tân hôn khi đã thỏa mãn, mình thì đau đớn còn hắn hỏi mình “em còn hả” đau lòng dễ sợ. Bởi mình vì quá giữ gìn nên mới bị người kia bỏ. Còn hắn thì cũng đòi những mình nói đợi đến ngày cưới, nhưng vì lỡ rồi phải chịu thôi.

Mình với chồng thường cãi nhau vì gia đình chồng
Sau đó mình mang thai. Lúc đó vì chưa kịp đi làm đã có thai nên mình ở nhà sinh luôn rồi mới đi làm. Nhà mình chỉ có 2 anh em mà mình là con út nên ba mẹ mình thương yêu mình lắm, sợ ở nhà chồng ăn không ngồi rồi họ chửi nên ba mẹ hỏi vợ chồng mình có muốn về đó họ nuôi cho đến lúc sinh không. Mình đồng ý vì mình yêu thương cha mẹ vô cùng lúc nào cũng muốn được ở bên cạnh họ nhưng vì nông nổi nên mình mới kết hôn mà bỏ ba mẹ đi theo chồng như thế. Đó là cơ hội tốt để mình được về ở với mẹ cha lần nữa.
Lúc về nhà đến lúc sinh con và nuôi nấng con được hơn 9 tháng cha mẹ mình lo tất từ a đến z. Chồng mình đi làm đều đặn cả tuần lên được một chút rồi về, tiền thì lúc đưa lúc không (trước mình mượn tiền mua bàn ghế tủ về bán nước ven đường nhưng không được bao lâu thì dẹp vì ế nên phải trả nợ, sau hắn xây nhà bán hết vàng cưới rồi kêu còn nợ nên lấy lương trả. Mình còn ở nhà nên hắn ở bên này xây bởi hắn sợ mình không chịu bồng con về.)
Mình với hắn cãi nhau nhiều lần lắm, lúc thì vì hắn không đưa tiền, lúc thì hắn bắt mình về nhà hắn, lúc thì tự nhiên cả 2 cái mặt phừng phừng nên cãi nhau. Mình coi phim hàn quốc nhiều, để ý mấy cặp vợ chồng khác đối xử với nhau tình cảm quan tâm, nếu cả hai đi siêu thị họ sẽ đi ngang hàng nhau hoặc nắm tay nhau đàng này mình với hắn đứa đi trước đứa đi sau, mua xong rồi nhanh bước đi về phần ai nấy ngồi. Đi chơi với bạn hắn chở mình đi vèo vèo chả nói câu nào, lúc ăn uống hắn cặm cuội ăn hoặc gắp bỏ cho người khác còn mình thì tự xử, hiếm lắm mới đi chung vậy mà hắn vô tâm với mình vậy đấy.
Chỉ mới đây thôi mình với hắn cãi nhau vì hắn không muốn mình về nhà mẹ gửi con vài ngày. Mình nói hắn tại sao không cho về hắn nói về đó rồi kể công, 2 mẹ con rảnh quá ngồi nói chuyện hết chuyện nói rồi ngồi nói xấu nhà nó. Trong khi đó, nhà mình nuôi mẹ con mình được hơn 1 năm rưỡi mà ba mẹ mình chẳng nói tiếng nào, bởi hắn về nhà mình mà tỏ vẻ không tôn trọng ba mẹ mình nên mình mới nói cho hắn biết để hắn hiểu là hắn cần phải biết cảm ơn chứ đừng phủi ơn như thế vậy mà hắn ghi trong bụng rồi chửi mình đủ kiểu.
Những lúc hắn muốn thân xác thì hắn vờ quan tâm, rồi đòi hỏi, nhiều lúc bực vì mình nghĩ hắn chỉ coi mình là thứ để hắn giải quyết cảm xúc nên mình muốn ly hôn một mình nuôi con, ở vậy cho khỏe. Nhưng vì con mình cố nhẫn nhịn từ lúc mang thai đến nay con được 1 tuổi.
Đến bây giờ thực sự mình đã quá mệt mỏi khi phải mang mặt ngầu suốt gần 2 năm qua bởi chẳng ngày nào mình không suy nghĩ đến vần đề li hôn này. Mình chỉ mới 23 tuổi thôi, mình chẳng muốn sống cuộc sống mệt mỏi vì người chồng ích kỷ, tính toán tiền bạc với vợ, lại không biết cách sống, đặt biệt là khi mình cảm thấy cả 2 dường như chỉ sống với nhau vì con. Một phần nửa là vì mình nặng gánh chữ cha mẹ. Mình luôn ước ao được sống cùng cha mẹ để nuôi dưỡng họ về già.
Nhưng điều làm mình ngại li hôn 1 là ba mẹ mình la, khuyên mình đủ kiểu rằng làm vậy ba mẹ xấu hổ với mọi người, 2 là mình sợ nhìn thấy khuôn mặt giận dữ của hắn, sợ đối diện với người nhà hắn vì nếu hỏi lý do li hôn mình nói rằng hắn không yêu thương mình. Mình không sống nổi với mẹ chồng. Mình không thích hắn thì sẽ bị chửi ngay mà mình thì rất sợ phải nhìn sắc mặt giận dữ của ai đó.

Mình có nên ly hôn hay tiếp tục
Nói chung mình nhát gan lắm, 3 nữa là mình sợ con mình không có cha, sau này đau ốm mình lo không nổi, lương công nhân ít ỏi lúc ốm đau biết làm sao, lại phải phiền đến cha mẹ mình nữa thì tội cho họ, rồi lớn lên con hỏi tại sao mẹ với ba xa nhau thì mình biết nói gì trong khi mình quá ích kỉ khi để con sống thiếu thốn tình cảm người cha chỉ vì mẹ nó cảm thấy lạc lõng trong chính thế giới gọi là gia đình. Mình còn trẻ, mình chả muốn phải ép buộc bản thân phải đeo quả tạ trong người, phải luôn suy nghĩ và sống như món hàng để hắn muốn dùng thì nịnh nọt, không thì chẳng quan tâm. Mình muốn được sống tự do tự tại có được không
Mình có thể li hôn không? điều này làm mình luôn suy nghĩ và chẳng biết nói cùng ai. Mọi người làm ơn cho mình lời khuyên đúng nghĩa được không, mà nếu ra đi mẹ con mình sẽ đi tay trắng vì làm nhà trên đất ông bà, mà giá trị của nó rất cao vì nó nằm đường chính. Mình sợ con mình lớn lên không có gì. Quên nữa, lý do thứ 4 làm mình phân vân có nên li hôn hay không là vì cái nhà vợ chồng mình đang sống, dự 2 3 năm nữa, góp được vài chục triệu mới sỏ hữu được nó nên mình nín nhịn để giành phần cho con. Nhưng mình đã cố hết sức rồi. Mình phải làm sao đây, có nên đợi 2 3 năm nữa hay từ bỏ để có cuộc sống bình an giản dị. Cảm ơn mọi người đã quan tâm bài viết của mình nhé.
Cfsmedonthan