Cũng yêu nhau, cũng có nhiều kỉ niệm cũng có thời gian hạnh phúc như bao người nhưng tôi luôn tự hỏi mình lý do tôi ở lại ngôi nhà đó. Là vì con ư ?Hay vì tiền vì cuộc sống mưu sinh?
- Anh bỏ mặc tôi khi biết tôi mang thai
- Nếu giữ con lại thì mẹ con em sẽ sống thế nào đây?
- Em thật sự không biết sẽ cố gắng được đến bao giờ…
Anh ta cũng không khác người đời. Anh ta làm ra tiền nên thể hiện, nghĩ vợ ở nhà chỉ biết tiêu tiền ăn bám. Lúc bình thường vui vẻ chẳng sao, lúc có chuyện không vui, anh ta lại lên giọng chì chiết. Lúc đó tôi chỉ biết cắn rắn tủi thân. Không phải vì những lời khinh miệt của anh ta mà nghẹn đắng cổ họng vì đó là những lời thoát ra từ người tôi yêu. Đúng là đàn ông thằng nào cũng như thằng nào.

Tôi chọn kết thúc sớm không tốt hơn sao?
Nhiều lần tôi định ôm con ra đi bắt đầu một cuộc sống mới nhưng nghĩ lại thương ba má. Họ đã lao tâm vì tôi giờ lại thêm một lần mất mặt nữa sao. Vì con, nếu là vì con tôi sẵn sàng ra đi, tìm cho con một gia đình hạnh phúc thực sự chứ không phải chỉ có vỏ bọc như thế này. Anh ta cần tôi chẳng qua là để có người làm tình an toàn. Nếu là vì tiền. Có thể sẽ khó khăn nhưng thà độc lập còn tốt hơn là sống mà bị coi thường rồi cuối cùng mọi thứ cũng kết thúc. Tôi chọn kết thúc sớm không tốt hơn sao?
Sau bao lần, tôi cũng quyết định ra đi dù không biết trước mắt sẽ khó khăn như thế nào nhưng chỉ biết rằng một khi đã ra đi là không bao giờ trở lại.
Cfsmedonthan