Đã nhiều người hỏi tôi rằng, làm mẹ đơn thân có khó không mà sao lúc nào cũng thấy tôi cười, nói vui vẻ? Câu trả lời của tôi là: Làm mẹ đơn thân khó vô cùng!
Cái khó không chỉ đến từ vật chất, từ tiền bạc nuôi con. Mà nhiều khi những suy nghĩ tiêu cực giày vò và vắt kiệt sức lực của mình hơn tất thảy. Người đời thấy tôi cười nhưng họ không nhìn thấy những giọt nước mắt đắng cay của tôi.
Thật sự nhiều lúc, tôi muốn buông xuôi, muốn gục ngã vì quá mệt mỏi. Muốn được gào khóc, muốn được hét lên để giải tỏa những uẩn ức trong lòng. Nhưng rồi, nhìn đứa con gái ngây thơ đang say ngủ, tôi chợt nghĩ: “Nếu mình chìm thì con cũng sẽ chìm theo mình. Nếu có một mình, mình sống sao cũng được nhưng còn con, mình không được phép gục ngã, không được phép buông xuôi. Mình chính là chỗ dựa duy nhất của con trên cuộc đời này”.
Tôi chẳng bao giờ nghĩ mình sẽ là một người mẹ đơn thân cả. Tôi đã tin và yêu hết lòng người đàn ông đó. Anh ta cũng đã từng hứa hẹn rất nhiều về một cuộc sống hạnh phúc, ấm êm. Anh còn kể ra những dự định của mình cho đám cưới. Tôi chẳng hoài nghi điều gì, yêu anh thật lòng đến nỗi có thai. Và chính lúc đó, tôi mới nhận ra con người thật của anh.
Anh năn nỉ, khẩn khoản yêu cầu tôi bỏ con. Anh vẽ nên một tương lai mịt mù khi sinh con ra trong hoàn cảnh thiếu thốn, ba mẹ làm thuê, không có nhà để ở. Tôi bảo, khó khăn thế nào cũng sẽ sinh con. Năn nỉ, thuyết phục không được anh quay ra dọa nạt, quát tháo. Tôi nuốt nước mắt chua xót vào lòng.
Rồi anh lặn mất tăm, bỏ tôi ở lại với đưa con hai tháng trong bụng. Tôi khổ sở tìm kiếm, dò hỏi bạn bè mới biết sự thật động trời rằng anh đã có vợ, có con ở ngoài quê. Lúc đó, tôi mới biết được con người anh xấu xa, bạc bẽo đến tận cùng. Biết chẳng còn có thể hy vọng ở một người cha như anh, tôi sinh con và nuôi con một mình.
Khổ lắm chứ, đau lòng lắm chứ nhưng rồi tôi cắn răng vượt qua hết mọi thứ. Tôi thương con, sợ con buồn nên chưa bao giờ biểu lộ cảm giác buồn bã, hay rơi một giọt nước mắt nào trước mặt con. Tôi luôn nói, luôn cười, luôn cho con thấy bản thân mình mạnh mẽ nhất.
Tôi đi làm, chăm chỉ gấp nhiều lần người khác để kiếm tiền nuôi con. Sự chạnh lòng khi con không cha không đau lòng bằng khi thấy con thiếu thốn vật chất. Trong khả năng của mình, tôi đem đến cho con những gì tốt nhất có thể. Tôi vui vì mình còn có con, hai mẹ con cùng nương dựa nhau mà sống.
Tôi phải mạnh mẽ và kiên cường vì ngoài cách đó ra tôi không còn con đường nào khác. Khóc mãi, đau mãi, than vãn mãi cũng không đổi được cơm cho con ăn, sữa cho con uống. Thôi thì mình cố gắng, mạnh mẽ để làm chỗ dựa cho con. Vừa làm cha vừa làm mẹ nên tôi phải kiên cường gấp vạn lần những người đàn bà khác.
Medonthan