Dại dột àm mẹ đơn thân lần 1 từ rất sớm, đơn thân lần 2 vì tin nhầm người. Mười năm làm mẹ đơn thân là bao nhiêu nỗi vất vả kể sao cho hết. Nhưng khi nhìn những thiên thần nhỏ nằm cạnh mình, tất cả đều xứng đáng.
-> Đơn thân không hẳn là tốt nhưng ….
Chào những bạn cùng cảnh ngộ như mình nhé. Mình năm nay cũng 30t rồi. Câu chuyện mình muốn kể với mọi người nó sẽ rất dài vì nó là cả một quá trình của mẹ đơn thân hơn 10 năm của mình….Mình làm mẹ đơn thân khi còn rất ít tuổi, 17t mình làm mẹ đơn thân lần 1. Mình không biết khi đọc xong mọi người sẽ nghĩ mình là con người ra sao? Đối với mình ai nghĩ sao mình không quan trọng vì mình vẫn không hối hận.
Khi mình mang bầu cậu con trai đầu lần 1 thì nói là dại dột, nhẹ dạ. Khi đó mình chỉ biết không đến tháng là có bầu chứ ngoài ra mình không biết gì hơn. Ngày đó bố mẹ biết và gia đình đưa mình đi bệnh viện phụ sản nhờ người đưa vào phá bỏ nhưng tiền viện quá đắt, lại về viện quê. Bố chở mình đi xe đạp xuống bác sĩ nói bỏ mất 300k nhưng nhà không đủ tiền, không vay được lại thôi.
Cuối cùng mình đi nương tự anh cửa phật, sinh con không có bố mẹ hay chồng chỉ có chị gái chăm cho mấy hôm rồi bản thân tự lo. Khi sinh con được 1 tháng, con ốm nằm viện xanh pôn vì con viêm phổi nặng, nhìn bác sĩ lấy ven mà đau thắt ruột gan. Lúc đó con được có 3kg2, tay tím vì lấy ven.
Một mẹ môt con ôm nhau trong viện, cả người có mấy trăm ngàn. Con nằm nửa tháng, hết tiền ăn bánh mì, không tiền đóng viện phí phải viết đơn xin miễn giảm..Con gần ba tháng mình đạp xe hơn 10km để đi làm. Bao nỗi vất vả kể sao cho hết.
Rồi con mình cũng lớn từng ngày, khi con được 2 tuổi, có anh vẫn yêu mình từ khi mình chưa có con. Anh nói anh yêu và thương mình. Anh nói anh sẽ coi con như con anh rồi mình đi bước nữa nhưng mới chỉ về ở với nhau chưa đăng ký. Cuộc sống cái khó bó cái khôn, cũng chỉ vì kinh tế mà mình và anh hay cãi nhau. Anh cũng lộ rõ tính vũ phu khi mình bầu 4 tháng, anh đánh mình không suy nghĩ
Không chịu được những đau đớn mà anh gây ra, lại một lần nữa mình chấp nhận tiếng không chồng. Bầu bé thứ 2 mình ốm từ lúc bầu tới khi sinh. Sinh con thêm một lần nữa cũng một mình, sinh được 4 ngày, đạp xe 4, 5 km vào viện, con ốm một mình ôm con vừa tủi vừa thương con.
Gọi điện cho anh thì anh đến đưa mình 150k trong khi anh làm lương 6,7tr. Rồi anh kể về chuyện tình của anh với người khác, mà không ngó ngàng gì tới con. Mình lại điên lên và đuổi anh đi. Con khóc 1 tay ôm con, 1 tay cầm dây truyền, mỏi muốn gãy cả tay.
Bố me không chấp nhận bé thứ 2 vì ông bà khuyên bỏ đi khi nó còn là giọt máu vì không muốn mình khổ và con cũng khổ nên mình không được mang con về nhà, khi đưa con về phải nhờ bạn về cùng và nói với gia đình và hàng xóm là con của bạn
Rồi thời gian trôi bố mẹ cũng chấp nhận…..Giờ mình đã làm mẹ đơn thân hơn 10 năm rồi. Những vất vả mà bản thân mình viết lên đây chỉ là 1 phần thôi mọi người ạ….nhưng giờ đây con đã lớn, cũng vất vả nhưng cuộc sống đã cân bằng hơn rồi.
Giờ mình rất vui và hạnh phúc khi có các con bên cạnh. Mình viết không hay và cũng không phải viết để mong các mẹ thương hại mà mình viết để các mẹ có động lực và để các mẹ biết được rằng không gì là không thể.
Con đường dù chông gai vất vả nhưng rồi khi nhìn hay khi nghĩ đến những thiên thần bé nhỏ các mẹ sẽ thấy hạnh phúc và biết ơn khi có các con trong cuộc sống mình….. Chúc các mẹ và các con luôn bình an và tràn ngập yêu thương..
Medonthan !