“Đã phải xa chồng ở nhà bế con mà còn nhận được sự vô tâm, cả tháng trời không cuộc gọi, không tin nhắn nó tủi thân đến cỡ nào. Em bất lực, muốn giải thoát nhưng lại không đủ can đảm”
-> Chiếc áo cũ quá thì đừng mặc, đàn ông tệ quá thì bỏ đi đừng tiếc!
Em sinh năm 2000. Em lấy chồng lúc 16 tuổi. Em có bé được 19 tháng rồi. Thật ra là mới làm đám hỏi thôi còn chưa cưới vì lúc đó em chưa đủ tuổi. Em thì nếu chồng em ở nhà thì em ra nhà chồng ở, còn chồng em đi làm xa thì em về ngoại, vì mẹ chồng em cũng đi làm xa, nhà chỉ có bà và bố chồng.
Lúc em có bầu được 4 tháng thì nhà chồng cho chồng em vào Nha Trang học xăm. Con em được 6 tháng thì chồng em về, về gần 2 tháng rồi đi. Trong thời gian gian em có bầu đến lúc đẻ, chồng em vẫn hay gọi điện, nhắn tin. Nhưng có quen 1 chị trên đó rồi bị em phát hiện.
Chồng em nói là chưa làm gì cả, quen chỉ để có người nói chuyện cho đỡ chán thôi. Rồi em nói chuyện với chị đó thì chị ý nói là chồng em không quan tâm chị ý lắm, ngày chỉ được 1-2 tin nhắn thôi, hầu như toàn chị này chủ động mang đồ ăn đến và quan tâm chồng em thôi (do không biết đã có vợ). Chị này bán shop nam và xin fb chồng em về làm quen trong 1 lần chồng em đi mua quần áo. Em phát hiện và chồng em cắt đứt. Em tha thứ. Sau đó hình như có vài lần nữa nhưng về sau em mới biết và em cũng không nói nữa.
Con em được 6 tháng, chồng em về thì lúc đó chồng em ra nghề rồi. Về gần 2 tháng sau đó quay lại Nha Trang mở tiệm. Nhưng em không hiểu sao vào đó không chịu làm đến tậm lúc con em 14 tháng vẫn chưa mở được tiệm, chỉ lông bông chỗ này chỗ nọ. Đến lúc con 16 tháng thì mở được cái tiệm xong lại vớ vẩn rồi đóng cửa. Tết cũng không về. Ở trong đó ăn tết với anh con nhà bác. Qua tết bảo đi học làm tóc nhưng không đi rồi lại vào Sài Gòn vớ vẩn với mấy thằng bạn.
Nhưng điều em muốn nói ở đây là chồng em càng ngày càng thay đổi. Dù đi 2-3 tháng nhưng không bao giờ gọi điện cho em một lần, nhắn tin cũng không. Em gọi thì không nghe, luôn tìm lý do bận, hoặc nói em phiền, đừng gọi nữa. Từ lúc em đẻ đến giờ cũng chưa bao giờ đi làm có tiền cho mẹ con em. Nhà chồng thỉnh thoảng mấy tháng cho vài trăm.
Các chị phải biết đã phải xa chồng ở nhà bế con mà còn nhận được sự vô tâm mà cả tháng trời không cuộc gọi, không tin nhắn nó tủi thân đến cỡ nào rồi đấy ạ. Thời gian chồng em vô tâm và thay đổi đã kéo dài gần 1 năm rồi, nhưng em vẫn chịu, vì em yêu chồng em. Nhưng thật sự đến giờ phút này chồng em vẫn mải chơi và không thay đổi.
Em thấy bất lực, kiểu chỉ thấy cuộc sống toàn đau khổ. Em chỉ muốn giải thoát khỏi tình cảnh này nhưng không đủ can đảm. Em đã chồng em quá nhiều cơ hội nhưng vẫn vậy. Giờ em nên làm gì, có nên tiếp tục chịu đựng hay buông bỏ cho nhẹ lòng
Confession!