Nếu có một thang chấm điểm cho các bà mẹ chuẩn chỉnh và gương mẫu, chắc chắn rằng tui sẽ được điểm âm, sẽ rớt cái đoạch và như kiểu một kẻ ngoại đạo, một con yêu tinh loi choi đứng giữa các thiên thần.
Tui chắc chắn không phải là bà mẹ hoàn hảo, không phải là mẹ thông minh xinh đẹp, càng không phải là một bà mẹ gương mẫu.
Tui là một bà mẹ lười chảy thây, nham nhở và lầy lội, cẩu thả và có máu điên.
Mấy đứa cháu và cả mấy đứa bạn của Cún cũng rất khoái tui, có lẽ vì thấy tui sửu nhi không kém gì tụi nó. Nhưng chúng cũng sợ tui lắm, có lẽ vì sát khí đôi khi cũng đằng đằng.
Tui hay nằm bò ra với chúng nó và Cún để coi phim hoạt hình, công chúa, siêu nhân, cả các phim oánh nhau nữa. Tui hay tranh cãi ỏm tỏi với tụi nó về mấy thằng Siêu Nhân Quả, Siêu Nhân Gao, hay là Sofia the first hoặc cả CSI.
Tui cũng nhảy chồm lên nói xấu cái thằng Naruto hâm dở và rất thích thầy Kakashi đẹp trai – dù thầy í chỉ luôn show có mỗi 1 mắt. Haha.
Tui cũng hay đành hanh, ganh tỵ với tụi nó rằng sao ăn xoài xanh chấm muối ớt mà không chừa cho tui, hoặc xúi đứa này chơi khăm đứa kia.
Tui vẫn hay khoác tay thằng cháu trai lớn tồng ngồng dung dăng đi ngoài đường, hồi nó nhỏ xíu nó còn ngồi 1 bên quang gánh tui gánh nó ra ruộng, lớn lên chút xíu tui nắm tay nó dắt đi, hồi nó cấp 2 thì tui khoác vai nó, nó lên lớp 9 là nó khoác vai tui.
Thỉnh thoảng nó chải keo vuốt vuốt tóc rồi đi chơi, đi ngang tui nó thế nào cũng thò đầu vô nói “Con đẹp trai dữ ha dì!” Tui chắc chắn sẽ trề mỏ lên nói “Ờ, dòm thấy gớm”.
Thỉnh thoảng tui hay kêu Cún là “Bạn Cún ơi, Bà lùn ơi… ” Hoặc bất cứ cái tên ấm ớ nào mà tui nghĩ ra lúc đó. Bạn Cún cũng hào hứng đáp theo, thi thoảng bạn ấy lại bảo tôi là Mẹ Mập Ục Ịch ơi, Mẹ heo còi ơi, Bà Béo Bán Bánh Bèo ơi… Mấy đứa cháu thì lúc vui miệng tui kêu ông-tui với tụi nó là chuyện thường…
Lúc hâm hâm lên tui thường vừa rửa chén vừa hát, có khi nhảy tưng tưng trong nhà như con dở.
À còn việc ăn bưởi, gọt bưởi xong thế nào tui cũng phải lấy cái vỏ bưởi cắt thành vòng, đội lên đầu như cái khăn xếp và đi chọc ghẹo hết mấy đứa nhỏ trong nhà, và bạn Cún được mẻ cười no nê. 10 lần như cả 10.
Có lần thằng cháu nói “Haizz ước gì hôm nay là chiều thứ 7”, ý nó nói là mai sẽ được nghỉ học. Bà chị tui lườm nó rồi nạt: Học không lo học chỉ ham chơi thôi!
Tui cười hề hề bảo bả: Trời ơi, nói đâu xa ngày xưa dì H đi học cũng toàn ước sáng thứ 2 là chiều thứ 7 không á. Cái cảm giác chiều thứ 7 đến gần sao mà nó sung sướng cái ông người!
Tui cũng rất hào hứng kể tụi nó nghe mỗi lần tui nghe cô giáo bệnh thì mừng cỡ nào.
Tui có thấy nhiều phụ huynh rất là nghiêm nghị, chuẩn không cần chỉnh, quần là áo lượt thẳng thớm, như kiểu lúc nào cũng phải noi theo tấm gương Hồ chủ tịch! Tui tự hỏi hổng biết vậy có mệt lắm không ta?
Tui không có thử, vì tui biết mình chắc chắn không làm được. Tui làm mẹ toàn thời gian nhưng vẫn không có phút giây nào tui làm được là một bà mẹ hoàn hảo. Tui đành làm một bà mẹ lười, ngốc, dở hơi, dốt đặc cán mai và chỉ thi thoảng thông minh đột xuất.
Một người đồng nghiệp khá thân nói đùa rằng tui chắc đa nhân cách quá. Lúc ở chỗ làm tui là một con mụ khó ưa và ít nói, cau có và hạch hòi, một tháng 26 ngày chỉ có 1 màu váy bút chì đen thui. Bước qua cánh cửa nhà lại biến thành một mụ mẹ lôi thôi và lười nhác, lầy lội và vụng về.
Đương nhiên, không phải lúc nào tui cũng dễ chịu thế.
Cũng có nhiều lúc tui không khỏe, không vui, khó ăn, khó ở. Tui thường cảnh báo bạn Cún rằng mẹ đang mệt, mẹ đang buồn, mẹ đang chán không muốn làm việc, vân vân và mây mây. Lúc ấy, bạn ấy sẽ lăng xăng phục vụ tui từ a đến z, và cun cút nghe lời chứ không dám động vào tổ kiến lửa.
Cũng có khi tui vô cớ trách mắng Cún, hiểu lầm Cún, tôi sẵn sàng xun xoe nịnh hót, xin lỗi ngay, một cách thành tâm.
Cũng có lúc tui nổi máu điên bắt Cún và cả anh em họ Cún ngồi đó và tra tấn màng nhĩ tụi nó bằng ti tỉ các yêu cầu, vạch ra ti tỉ tội lỗi của tụi nó.
Cũng có lúc chúng làm tui phát điên, tức quá tui liền òa khóc, bụt thì không hiện lên, nhưng chúng thì rối rít xin lỗi tui.
Nếu giờ ai hỏi tui mơ ước điều gì về Cún, tất nhiên như tất cả các bà mẹ khác tui mong Cún sau này thành công. Nhưng hơn tất cả, mong muốn lớn nhất của tui là Cún hạnh phúc, là tự Cún cảm thấy hạnh phúc, vui vẻ. Tui cũng không biết hạnh phúc đó bao gồm những gì, vì đó là hạnh phúc của Cún, không phải của tui.
Tui vẫn nói với Cún, mẹ không giàu bằng mẹ bạn A, mẹ không nổi tiếng như mẹ bạn B, mẹ cũng không giỏi như mẹ bạn C, và mẹ càng không bất hạnh như mẹ bạn nào đó. Nhưng mẹ hạnh phúc, mẹ may mắn và con cũng thế!
À, đương nhiên, về độ lầy lội thì rất có thể mẹ hơn mẹ các bạn rồi.
Anna My Hanh