Tôi năm nay 35 tuổi, đã là một người mẹ đơn thân được 4 năm. Cuộc sống như ép tôi dường như không bước tiếp được. Khi Người chồng xin trước toà từ chối quyền làm cha, bỏ quan hệ, bỏ trách nhiệm, bỏ mọi sự liên quan. Tôi bước ra khỏi toà, không khóc, không van xin, không nghề nghiệp.
- Hết lòng quá chính là tự giết bản thân mình
- Nếu được chọn lựa, mẹ muốn được làm “bố” của con
- Mẹ sẽ che chở cho con suốt cuộc đời này
Vốn dĩ tôi cứ tưởng 1 người con gái như mình, học vấn có, nề nếp có. Tôi hiền lắm, sự hiền lành ngu ngốc, chỉ biết khóc khi chồng ở nước ngoài nhắn tin chia tay…Vậy là tôi chơi vơi.. Năm đó con mới được 18 tháng, thằng bé sinh non ở tuần 32, nuôi gần như cận kề với sinh tử. Lúc con 6 tháng bị bệnh viện trả về bị nhiễm trùng máu siêu vi. Tôi lại khóc, tôi đánh cuộc với số phận. Gọi cho chồng thì anh ta không nghe.
Rồi anh ta bên đó cũng có người khác. Sau khi chia tay, tôi tự mình tìm việc, nuôi con. Từ 1 phụ nữ mập mạp 65kg, tôi sụt cân còn 43kg. Tôi đi làm, bắt đầu 1 cuộc sống mới. Anh ta tái hôn. Sau 1 năm tôi cũng tìm được người chăm sóc nhưng họ cũng phụ tôi vì lý do tôi là mẹ đơn thân.

Vốn dĩ tôi đã tưởng người con gái như mình sẽ được hưởng hạnh phúc, nào ngờ….
Tôi buông, tôi trầm cảm, lại bị rơi vào sự khủng hoảng… Năm con lên 4 tôi lại quen 1 người nữa, nhưng sau 2 năm tìm hiểu họ bắt tôi về quê sống với họ. Họ không thoả hiệp, sự ép buộc này khiến tôi mệt mỏi. Rồi tôi có thai tiếp, tôi vui lắm. Bây giờ kinh tế tôi quá ổn để lo được cho các con. Nhưng số phận trêu đùa, cộng với áp lực ở quê người yêu, họ cứ trách, cứ nói. Tôi sảy thai khi đã được 20 tuần.
Có nỗi đau nào là tận cùng nữa không? Họ đưa thi hài con tôi về quê như nghĩa vụ và đưa ra tuyên án “người yêu tôi phải lấy vợ ngay” Tôi ôm ảnh siêu âm của con, tưởng mình không chết được nữa.Tôi lặng cười. Có lẽ đó là số phận. Bây giờ tôi là một phụ nữ đơn thân. Có phải tôi quá mạnh mẽ nên họ vất bỏ tôi vậy không?
Cfsmedonthan!