Em chưa phải là mẹ đơn thân, nhưng có lẽ sẽ chẳng còn xa cái ngày ấy. Em không sợ một mình nuôi con, điều em sợ là những tổn thương con sẽ phải trải qua giống như em đã từng với tuổi thơ đấy nước mắt chua chát. Ba mẹ em chia tay khi em còn nhỏ chắc khoảng một tuổi thôi, rồi mẹ lấp gia đình mới và có em bé cũng từ đó em hay bị dượng đánh, rồi ông bà ngoại thương đón em ra ở cùng.
Tuy ông bà nghèo chỉ ăn cơm với muối với rau nhưng em vẫn không muốn về lại với mẹ,em cứ sống với ông bà cho tới khi học lớp 5 em về lại với mẹ nhưng cuộc sống gia đình của mẹ chẳng hạnh phúc,cho tới khi em chưa lập gia đình mẹ một mình muôi ba cô con gái và em vì là con cả nên em cũng vứt quá nhiều hoài bão chỉ vì lo mẹ không cáng nổi,giấc mơ đại học của em cũng tan vỡ. Sau bao lần mẹ động viên em cũng quyết đi học trung cấp, thời sinh viên cũng có yêu cả em và người yêu đều tỉnh lẻ lên thành phố học cái khoảng cách từ nhà anh tới nhà em cũng gần 400km nhưng nó chẳng phải vấn đề để mối tình gần 3 năm tan vỡ chỉ là vì nhà em không được giàu như nhà anh và mẹ anh còn chua chát nói câu “Mẹ nó vài đời chồng, nó là con cả kiểu gì cũng dớp giống mẹ”, rồi rào cản càng nhiều khi anh đi du học,em chấp nhận buông tay anh khi không còn có thể liên lạc.
Em về quê,sau một năm không đến với ai em gặp chồng hiện tại.Ngay lần gặp đầu em ấn tượng về anh dù vẻ bề ngoài có dị tật, rồi cứ vậy trong vòng vài tháng em và chồng tiến tới hôn nhân, sau ăn hỏi em có bầu, về nhà chồng em được bm chồng cưng chiều và cho tới giờ điều ấy chỉ giảm để dành cho con gái của em nhưng ông bà vẫn thương em đó là theo em cảm nhận và muốn nghĩ là vậy. Em chỉ buồn chồng em, từ trước khi cưới anh ham mê cá độ và tới giờ sau gần hai năm anh vẫn không thay đổi.
Lúc quyết lấy anh em đã tin và hi vọng khi có người phụ nữ ở bên sẽ khiến anh ấy thay đổi, nhưng em đã lầm thật sự lầm tưởng về một con người vô tâm ấy, bao vàng quà cưới của em cũng dần theo bước anh đi sạch, từ ngày em sinh anh cũng chẳng đưa cho em nổi một đồng, cũng may ba mẹ chồng em còn có để cho…Và cũng bao lần bm chồng em và em tha thứ, trả nợ cho nhưng anh chẳng hề biết tu trí càng ngày càng sa chân vào nợ nần, ngày nào cũng đi tới nửa đêm mới về, chủ nợ không tìm được anh thì tới nhà tìm, gọi điện chửi bới em. Em đã từng nghĩ phải cố giữ để con có bố chứ không thể như em,nhưng liệu em có nên cố nữa không?
cfsmedonthan