Mình 23 tuổi, mới ra trường, mù quáng chạy theo tình yêu, bỏ Sài Gòn, để lại bố mẹ ở quê nhà, đến nơi đất khách quê người để lập nghiệp. Mình cũng không biết sao lại chọn nơi này, nhưng không ít thì nhiều thì có phần trăm nào đấy là do nơi này có người mình yêu.
- Em đã không nghĩ mình mạnh mẽ đến như vậy
- Bước qua vũng lầy của tuổi trẻ
- Phụ nữ, đặt sự kỳ vọng quá nhiều vào 1 người đàn ông để làm gì?
Nhà mình có hai anh em, anh mình hơn mình 1 tuổi, nghiện game, bỏ dở việc học, lại hay ốm yếu, nên làm bố mẹ mình lo lắng lắm. Từ tết đến giờ, may sao anh mình cũng tìm được 1 công việc ổn định sau một thời gian bấp bênh, lương hiện tại cũng đủ để anh mình không phụ thuộc vào gia đình và phụ giúp bố mẹ. Nhà mình, bố mẹ từ nhỏ tới lớn hay cãi nhau lắm. Mẹ mình là người nắm quyền trong nhà, việc gì cũng do mẹ quyết, vì vậy mình thấy thương bố lắm. Bố là đàn ông mà nhịn mẹ mình dữ lắm, mẹ với bố mà cãi nhau, cũng lôi mình vô, kêu mình giống bố, rồi này nọ, bố mình hiền lắm. Chủ nhật được ngày nghỉ ở nhà cũng không dám lười biếng, phụ giúp mẹ công việc buôn bán và nhà cửa, anh mình chưa đụng tay vào việc giặt đồ, nhưng bố mình 50 tuổi rồi ngày nào cũng phải giặt đồ, đại loại là như vậy.
Mình thương bố lắm, hay trách mẹ hoài, gần đây mình phát hiện ra, hình như bố thương mẹ lắm, dù mẹ có làm trời làm đất, sau đó chuyện gì bố cũng kể cho mẹ nghe hết. Mẹ mình làm buôn bán, nhà xây cũng được 5 năm rồi, vừa nợ tiền xây nhà thêm buôn bán ngày khó khăn nên nợ chồng thêm nợ, mình và bố khuyên hoài nhưng mẹ không nghe, mẹ lúc nào cũng có suy nghĩ đi nước ngoài cho bớt khổ, muốn mình lấy chồng tây để qua nước ngoài, đi làm rồi phụ gia đình trả nợ.
Tính tình mình, từ nhỏ sống trong gia đình không hạnh phúc, bố mẹ hay cãi nhau lắm, lúc nào cãi nhau mình cũng chỉ muốn tìm 1 góc nào đó để trốn, bịt tay lại để không phải nghe những lời sỉ vả nhau của bố mẹ, dần dà tính cách của mình cũng kém tự tin, mặc cảm. Mình cũng luôn tự ti về bề ngoài của mình, người gì mà tròn tròn lại đen thủi đen thui. Đi học thì tự ti, cảm thấy tủi thân xấu hổ, nghĩ sẽ chẳng ai yêu đứa xấu xí như mình. Đến khi học đại học, mình quen với mối tình đầu, quen trên mạng rồi gặp ngoài đời, yêu nhau luôn, mình và anh ấy dễ thương lắm. Cũng trong sáng, anh ý chí, học hành cao hơn, gia đình cũng khá giả, mình lúc đó cũng vẫn tự ti chẳng tin được lại có người yêu.
Có người yêu rồi, mình yêu anh hết mực, điều tốt đẹp gì cũng muốn dành cho anh. Yêu được hai năm thì chia tay. Anh nói rằng mình giống người yêu cũ của anh đến đáng sợ, suy nghĩ cho đến tính cách, mình đau khổ, chấp nhận chia tay, tự nhận không làm người yêu được thì làm em gái. Hai hôm sau chia tay, anh khoe mình hình một cô gái, hỏi em gái rằng cô ấy có đẹp không để anh tán, rồi 2 tuần sau họ chính thức quen nhau. Mình bẽ bàng nhận ra rằng họ đã qua lại với nhau trước khi chia tay mình rồi. Mình đau khổ, khóc cả mấy tháng trời, quyết định không ở kí túc xá nữa, bỏ về nhà, mẹ biết chuyện an ủi mình, bạn bè an ủi mình, cũng đôi chút nguôi ngoai.
Anh- là bạn cấp 3 của người yêu cũ, chơi chung nhóm với mối tình đầu của mình, nên trước đó cũng biết mặt, sau khi biết mình và người yêu chia tay, anh an ủi, hỏi thăm và động viên nhiều lắm. Lúc này chỉ nói chuyện qua facebook. Mình lúc trước cũng ngưỡng mộ anh lắm, lớn lên từ trại trẻ mồ côi, giờ đã đi làm công việc ổn định, là người anh trai tốt, đáng tin cậy của mấy cô bạn chơi chung nhóm cấp 3 với người yêu cũ mình, thấy anh chính chắn hơn người yêu cũ nên cũng ngưỡng mộ anh, không phải tình yêu. Cảm thấy nể phục anh, vì hoàn cảnh mà vươn lên mà sống, cảm thấy mạnh mẽ.
Biết anh chưa có người yêu, ban đầu cũng có ý làm mai bạn thân cho anh, nhưng bạn mình không chịu, rồi anh quay ra nói thích mình. Tìm đủ mọi cách tán mình, mình sợ lắm, vì dù sao cũng là bạn của người yêu cũ, rồi này nọ, suy nghĩ đắn đo sau một thời gian mới quyết định quen. Sáu tháng đầu quen anh thật hạnh phúc biết bao nhiêu, những gì người yêu cũ không cho được, đều có cảm giác như được bù đắp, cảm giác bây giờ mới giống là người yêu, hồi đó quen tình đầu, mình tủi lắm, mẹ anh chưa gặp mình chỉ thấy hình thôi đã chê mình xấu, làm ăn không tốt, sau này lấy về người ta nói cho, rồi anh lại vô tâm hờ hững với mình. Nên sau khi quen người này, mình vui lắm, thật sự rất vui.
Rồi anh chia tay mình vì áp lực công việc, mình khóc hết nước mắt, níu kéo nhưng rồi không được. Một tháng sau anh quay lại tìm mình, chúng mình quay lại, dây dưa cho đến bây giờ. Xuống đây đi làm, mới phát hiện ra, anh không như mình tưởng tượng, trong thời gian quen mình, anh quen ít nhất 5 người, quan hệ các kiểu, từ mới lớn cho tới phụ nữ có con bỏ chồng hoặc chồng chết. Anh nói rằng trai mới lớn vậy là bình thường, mình đau khổ chia tay anh, từ khi chia tay mối tình đầu, mình mạnh mẽ hơn, có thể dũng cảm nói lời chia tay, cũng có thể anh đối với mình quá tệ nên mình mới đau quá rồi nên buông.
Chia tay được 2 tháng mình phát hiện bản thân có bầu, trong thời gian 2 tháng này anh cũng có ý muốn quay lại với mình, nhưng mình không chịu. Rồi mình nói với anh, anh vui mừng, đi nói với anh trai rồi hứa sẽ lấy mình, dù bằng cách nào. 10/10 anh về nhà mình nói chuyện, bố mẹ kêu để mình dưới chỗ hiện tại rồi đẻ luôn, gửi gắm mình cho anh, kêu đẻ xong rồi tính. Anh nói thất vọng, không nghĩ gia đình mình như vậy.
Ngày 11/10, anh tính về quê anh nói chuyện với mẹ anh. Đùng cái anh nói mình nói lung tung với chị dâu anh, về mối quan hệ bất thường giữa anh và cháu gái, anh nổi xung lên chửi mình, kêu không biết làm sao, nhà không cho cưới, đổ hết tội lỗi lên mình, kêu nhà anh nói có bầu trước nên xui, anh chán nản thất vọng. Kêu giờ về nói chuyện với bố mẹ, được thì cưới, không được thì thôi, con đẻ ra anh nuôi, mình sống sao là chuyện của mình, không liên quan tới anh. Mình khóc hết nước mắt. Đau khổ.