Hôm nay đi chợ, chẳng hiểu sao tự nhiên bị ngất một lúc, may có người giúp. Nhớ lại ngày 13/10/2016 cái ngày thấy quá mệt mỏi.
- Phụ nữ, đặt sự kỳ vọng quá nhiều vào 1 người đàn ông để làm gì?
- Con gái của mẹ hãy mạnh mẽ bước vào cuộc đời con nhé
- Trải qua giông bão, tôi tin hạnh phúc sẽ mỉm cười với tôi
11h đêm thấy mệt nên đi ngủ sớm, vừa ngồi dậy cất điện thoại thì nghe một tiếng ” ót” kiểu như vỡ cái gì đấy, thấy buồn đi vệ sinh nên chạy đi thì thấy có dịch, nghĩ trong người hay vỡ ối sắp sinh rồi. Một mình, đau bụng từng cơn, lên mạng tra thì bảo có dấu hiệu chuyển dạ sắp sinh, nhưng còn hơn tháng nữa mới đến ngày sinh mà, biết làm sao đây, cứ thế mình nó, đi ra rồi đi vào nhà wc không biết bao nhiêu lần, buồn ngủ đến phát điên mà không ngủ được cứ 2 3p lại đau một cơn.
Cố mãi đến 5h kém trời mờ sáng ngày 14/10/2016, em đi bộ mò ra bệnh viện gần đó, họ bảo sắp sinh và chuyển lên bệnh viện tỉnh. Khốn khổ cho em vì tiền đang hết còn mấy trăm, đồ cũng chưa xắm, biết làm sao đây, bắt taxi lên bệnh viện tỉnh, khám bác sĩ nói mở 5 phân rồi xắp sinh rồi báo cho người nhà đi. Em bắt đầu khóc và nói em không có người nhà, em mới vay được 2 triệu trong thẻ em nhờ bác sỉ đi rút và nộp trước tiền cho em rồi em sẽ tính sau, bác sĩ không chịu, đến khi em vào phòng sinh, bác sĩ dọa nếu không nói sẽ báo công an, em hết cách đành gọi cho bố mẹ, em không biết nói làm sao, em bảo em vẫn ổn, vì quê ở không muốn bố mẹ lo, nhưng bác sĩ cứ bắt vào bảo em sinh non, sợ em mổ không ai chăm các kiểu, và bác sĩ cũng gọi được mấy đứa bạn cùng chơi vào sắm đồ và chăm cho khi chưa có ba mẹ.
EM nằm trong phòng sinh, em không ngờ đau đẻ nó thốn đến như vậy, mà mình lại không có người thân không quen biết, nằm chờ từ 7h sáng, vừa đau, buồn ngủ, kiểu như cái lưng, tất cả cái xương nó đang rụng ra vậy, thấy mọi người ai đi vào rồi rất nhanh đi ra, còn em sao mãi không thấy gì vậy, em phải làm sao đây, em khát nước khô cả cổ họng, mãi mới có cô y tá em mới xin được nước, 11h bác sĩ trưởng khoa đi qua rồi ghé khám em mở được mấy phân, rồi hỏi tình hình của em, rồi bảo các bác sĩ kia coi giúp em chứ em nằm lâu quá rồi.
Mà có ai như em không, đi đẻ đã đau rồi mà em lại còn buồn ngủ nữa, cứ nhắm mặt lại thì cơn đau nó lại kéo đến, có lúc tưởng như em ngủ thiếp đi ấy, tự nhiên khoảng 1h em lại nghe có tiếng ào một phát, em biết là vỡ đê rồi sinh rồi em liền gọi bác sĩ, em cứ gào kêu bác sĩ ơi, em sinh rồi mấy lần thì bác sĩ cũng qua nhưng có vẻ rất thản nhiên, rồi đến bàn sinh của em lấy thuốc rồi tiêm cho em, em tiêm thuốc xong thì cơn rặn đến em chỉ muốn rặn cho ra luôn mà bác sĩ cứ quay đi chỗ khác đến nỗi cái đầu con em chui ra rồi em lại gọi bác sĩ ơi ra rồi, lúc đó bác sĩ mới quay lại và hướng dẫn em rặn… đau lắm nhưng khi con đã ra với thế giới bên ngoài nhìn thấy nó khóc tiếng khóc chào đời, em không kìm được cũng khóc theo, và giờ chả thấy đau gì nữa. Nhưng ai biết cái nỗi đau vẫn còn vì phải khâu nữa, hết thuốc tê mà em cứ thấy như nó cắt mất miếng thịt của mình đi vậy. Hết chuyện trong phòng sinh, em được chuyển qua phòng hậu sản.
EM không có sữa, may có mấy đứa bạn, nó sắm đồ cho em, mua sữa cho con em, thương con vì không có sữa, muốn đi xin mà ai cũng không có, không dậy nổi nữa, trôm vía con em hồi đó không biết là ngoan cho mẹ hay sao mà từ khi khóc chào đời xong lại không khóc nữa, tắm cũng chỉ khóc một tí là thôi, trong khi đó con nhà người ta thi nhau khóc ing ỏi đến nỗi có nhà không cả được ngủ đêm nữa, vậy mà con em ngủ ngon lành, em thương lắm, các bác sĩ cứ hỏi có cho người ta xin không thì em bảo em nuôi chứ không cho ai cả. Vừa thương con tủi nữa, khi mà người ta đi sinh có chồng, có gia đình, còn mình chỉ có một mình, buổi tối may có các bạn vào.
Bố mẹ em nghe tin em ngay lập tức đi vào luôn, đi tàu, nhưng hôm đó vào đến hà tĩnh trời lại có bão, lũ lụt không đi được mất 2 ngày, thế là ngày thứ 3 lại phải ra sân bay vinh để bay vào với em ,gặp ba mẹ em không kìm được, ai cũng khóc, ba mẹ quá bất ngờ, em thương họ nhưng không biết phải làm sao. Giờ con được 1 tuổi rồi, nghĩ lại thì sao mình giỏi thế, có thể vượt qua được, giống như chết đi sống lại vậy.
Cuộc đời mẹ chỉ có duy nhất con thôi, yêu con lắm Tuấn Anh của mẹ à, 14/10/2016 -14/10/2017