Cảm ơn con gái đã khỏe mạnh, con là điều duy nhất quan trọng trong cuộc đời mẹ. Con đã cho mẹ biết rằng làm mẹ là điều tuyệt diệu nhất, con cũng giúp mẹ thấu hiểu về bà hơn.
- Trải qua giông bão, tôi tin hạnh phúc sẽ mỉm cười với tôi
- Em đã lầm tin anh
- Tôi lạc lõng giữa sài thành rộng lớn
Trong cuộc sống nhiều người cứ nghĩ khi đã kết hôn sẽ sống rất hạnh phúc, sinh con, lo lắng cho con và chung thủy chăm lo với người bạn đời mãi mãi. Nhiều người đã tự xây dựng cái hào quang đó, giống như mẹ thời còn trẻ. Nhưng không, cuối cùng ánh sáng đó cũng vụt tắt, bầu trời đen tối và nó trở thành một mũi tên đâm xuyên qua trái tim của người phụ nữ vốn rất dễ tổn thương.
Nếu như không có con, mẹ biết mẹ đã gục ngã tự bao giờ!
Con có biết không? Mẹ vẫn biết con gái mẹ bệnh từ bé, thậm chí từ trong bụng mẹ con đã yếu rồi. Khi sinh ra con từ tháng thứ tư trở đi, mỗi tháng đều đi gặp bác sĩ vì viêm phổi là chủ yếu. Con lớn dần lên trong tay mẹ, không vướng bận một người mà giờ mẹ vẫn kể con nghe đó là cha. Con bảo với mẹ: “Mẹ ơi! Tại sao mẹ với ba lại chia tay nhau? Con thấy mẹ mặc áo cưới thật là đẹp, mẹ thì trắng, ba thì đen thui thùi lùi!”.
Lời con trẻ vừa buồn cười vừa ngây ngô, khiến mẹ biết rằng trong trái tim con vẫn khao khát một tình phụ tử thiêng liêng, mẹ biết dù mẹ có bù đắp đến đâu vẫn còn thật nhiều thiếu sót. Thế là mẹ đã xây dựng cho con một hình tượng người cha mà khi con nhận thức được thì người ấy đã không còn bênh cạnh mình. Mẹ đã phải nói rất nhiều điều tốt đẹp, để con có niềm tin vào con người vào cuộc sống sau này.
Mẹ biết, khi con lớn, con sẽ nhận lại cha, và điều đó mẹ sẽ không bao giờ cản ngăn. Đó là quy luật cuộc sống, là lá rụng về cội. Tuy nhiên con có sẵn lòng để đón nhận những gì con đã không có suốt thời gian ấu thơ? Tuổi thơ con là những ngày quẩn quanh bên đường quê nghèo, nơi những mảnh đất bỏ trống, những ngôi nhà nối liền nhau, nơi còn thấy được đàn bò gặm cỏ, và nơi ấy có mẹ, mỗi buổi chiều vẫn đi cùng con trên con đường nhỏ ấy gần nhà mình.
Tuổi thơ của con là bên căn phòng be bé cùng mẹ, nằm trên giường kể những câu chuyện cổ tích về một cô bé có tên “Cà Chua”. Mẹ kể đến nỗi con thuộc lòng rồi một ngày con nói được: “Thì ra là mẹ đang kể về con”. Tuổi thơ của con là những ngày theo mẹ lên bục giảng, các anh chị học sinh kê bàn cho con nằm ngủ, mê say lời giảng của mẹ… Tuổi thơ của con đong đầy đơn giản những điều như thế thôi!
Rồi con gái mẹ cũng đã lớn lên, cao những 1 mét 26 cơ đấy! Con hơi chậm một chút nhưng điều khát khao nhất của mẹ con không phải là học giỏi mà là con sẽ ngoan, vâng lời và có suy nghĩ tích cực với cuộc sống.
Có một buổi chiều thu nhẹ nhàng khi con nằm ngủ, mẹ ngồi ngắm và viết những dòng này cho con gái đấy! Để khi con lớn, khi con 18 tuổi, con có vào đại học hay không mẹ cũng sẽ đọc lại cho con gái mẹ nghe! Ba đêm trước mẹ thức trắng vì con gái bệnh và sốt cao 40 độ đấy nhé! Thương nhiều! Con gái! Hãy mạnh mẽ bước vào cuộc đời như cuộc thi chạy con vẫn luôn về nhất trong trái tim của mẹ!
9/10/2017
Như Nam – Viết cho niềm tin của tôi.