Thẻ: bỏ thai

  • Mẹ độc ác, con nhớ mẹ! Mẹ có nhớ con không?

    Mẹ độc ác, con nhớ mẹ! Mẹ có nhớ con không?

    Medonthan – “Thai hai tuần tuổi, khỏe mạnh, tốt.” – Một người áo trắng quay sang nhìn mẹ nói. “Để, hay bỏ?” – Một người bên cạnh lạnh lùng nói. Mẹ đã im lặng, “Bỏ”. Mẹ độc ác, con nhớ mẹ! Mẹ có nhớ con không?

    Mẹ à, con là con gái mẹ đây! Hòn máu đỏ đang từng ngày lớn lên trong bụng mẹ, con tưởng tượng ra mọi điều tốt đẹp sẽ đến với con ở cuộc sống bên ngoài kia, bên con có mẹ, có cha.

    Mẹ ơi, con đã hình dung ra mọi thứ, con nhận thấy rất nhiều điều, và những thứ ấy đang dần làm con hạnh phúc từng ngày. Con hi vọng và luôn cố gắng, mọi nỗ lực để nhất định nhờ ơn mẹ mang con đến cuộc đời.

    Mỗi ngày, thấy ba mẹ vui vẻ, con hạnh phúc biết bao nhiêu.

    Hòn máu nhỏ ngày nào trong bụng mẹ, giờ đã lớn dần. Từ khi đến bên mẹ, con đã được hai tuần rồi mẹ à.

    Cho đến lúc này, mẹ chưa hề biết con đang trong bụng mẹ. Con luôn hình dung ra cha mẹ sẽ hạnh phúc thế nào, không biết cha mẹ sẽ cười nhiều thế nào nhỉ, con khao khát được lớn, được giãy giụa, được đưa đôi bàn tay nhỏ bé quơ trong bụng mẹ, được cuộn tròn, được nghe tiếng mẹ…

    me doc ac, con nho me, me co nho con khong, bo thai,

    À, là mẹ khóc vì hạnh phúc, là mẹ khóc vì vui mừng, con đã nghĩ như thế. (Ảnh minh họa)

    Vậy mà, tám giờ sáng. Mẹ điện cho ba, câu nói lưng chừng và những dòng nước mắt, sao con nghe tiếng mẹ khóc?

    Mẹ ơi, con đã lo lắng biết mấy, không biết mẹ đau ở đâu, không biết mẹ đau chỗ nào, con lúng túng không biết con có làm gì đau mẹ không..?

    Bao câu hỏi, cứ quanh quẩn bên con, nhưng suy nghĩ ấy chẳng kéo dài bao lâu.

    Chỉ một lúc sau đó thôi, con đã thấy ba vội vã đến đây. Thì ra, là mẹ đã biết con ở trong bụng mẹ.

    À, là mẹ khóc vì hạnh phúc, là mẹ khóc vì vui mừng, con đã nghĩ như thế.

    Nhưng…

    Mẹ ơi, sao hôm nay tiếng ba không ấm áp như mọi ngày, sao nụ cười vui vẻ mỗi khi đến bên mẹ con không nghe thấy, sao hôm nay ba khác quá, ba không phải là ba mỗi lần con thấy..

    Tiếng ba mỗi lúc dồn dập hơn, càng ngày càng gay gắt, và đột nhiên ba im lặng.

    me doc ac, con nho me, me co nho con khong, bo thai,

    Một người bên cạnh lạnh lùng nói. Mẹ đã im lặng, “Bỏ” (ảnh minh họa)

    Mẹ ơi, sao lại thế? Hôm nay sao không nghe ba mẹ cười, sao mẹ khóc? Sao mẹ cứ khóc mãi…

    Giữa tháng mười hai, trời bên ngoài vẫn còn rất lạnh, khoác vội chiếc áo giày, ba mẹ vội vã ra ngoài.

    Đưa con đi cả chặng đường dài, quanh quẩn, lòng vòng, cuối cùng ba mẹ đặt chân lại một phòng khám. Hơi thở mẹ gấp gáp hơn, đặt vội bàn tay lên bụng, rồi nhanh chóng buông thõng, mẹ chậm chậm bước vào.

    Hai người, mặc bộ đồ trắng, cứ tiến thẳng tới bên mẹ, rồi mẹ theo họ vào trong. “Thai hai tuần tuổi, khỏe mạnh, tốt.” – Một người áo trắng quay sang nhìn mẹ nói. “Để, hay bỏ?” – Một người bên cạnh lạnh lùng nói. Mẹ đã im lặng, “Bỏ”.

    Mẹ ơi!

    Thời khắc ấy, con bỗng thấy mình như đang dần phải xa mẹ, hơi thở, nhịp đập và cả giọt nước mắt của mẹ đang rơi, không còn thúc giục con nữa.

    Mọi điều giờ đây con nhận thấy, chỉ là một màu đen mịt mờ, một sự tối tăm, u ám, một nỗi đau mà nếu không đặt mình vào vị trí của con, mẹ sẽ không thể nào hiểu hết. Thời gian qua, hai tuần ngắn ngủi, mọi khoảnh khắc bên mẹ con đều đón nhận niềm hạnh phúc, nụ cười, tiếng hát, sự ấm áp khi ba mẹ và con cùng ở cạnh nhau.

    Con những tưởng niềm hạnh phúc ấy càng ngày càng trọn vẹn, nhưng chẳng được bao lâu, con sắp không còn hiện hữu nơi này nữa, con sẽ phải xa ba mẹ mãi mãi.

    me doc ac, con nho me, me co nho con khong, bo thai,

    Tại sao ba mẹ lại quyết định bỏ con đi (Ảnh minh họa)

    Mẹ ơi, con còn chưa nhận được sự chăm lo của ba mẹ cho con ngày nào. Một ngày thôi, cũng không. Thế giới bên ngoài kia, con chưa một lần được biết đến, chưa được vui và chưa được sống như bao người khác.

    Ba mươi phút nằm dài trên bàn mổ, mẹ lặng người, khép dần đôi mắt, để những giọt nước mắt rơi chảy dài trên hai khóe mắt. Bàn tay mẹ, lần đâu tiên con cảm nhận được, rất ấm áp, rất ấm áp mẹ à. Bàn tay run run vẫn cứ ghì chặt lên bụng, nước mắt mẹ cứ mỗi lúc một nhiều.

    Nhưng tại sao? Tại sao ba mẹ lại quyết định bỏ con đi?

    Không phải mẹ thương con lắm sao? Không phải mẹ muốn giữ con lại bên mẹ lắm sao?

    Hay là, vì bản thân, vì lầm lỡ, vì mẹ chẳng mong muốn có con?

    Mẹ ơi, biết bao nhiêu lời con muốn cất tiếng hỏi mẹ, bao lời con muốn nói mẹ nghe, nhưng lúc này con chẳng thể hỏi, con chỉ biết nằm lặng im mà cảm nhận hơi ấm cuối cùng từ mẹ.

    Con cảm nhận từ từ sự đau đớn, nó đang dần dần phá hủy cơ thể con, chầm chậm, từng chút, từng chút…

    Con muốn gào lên, muốn giãy giụa, con đang đau đớn.

    Mẹ ơi, có thể dừng lại, được không, mẹ ơi?

    Họ đang khoét sâu vào cơ thể con. Từ bàn chân, bàn tay.. Nó đã bị khoét sâu đến một nửa rồi.

    Dừng lại đi, mẹ ơi, con đau lắm.

    Đôi chân con chưa một lần được đặt chân xuống để cảm nhận mùi đất, đôi tay con chưa một lần được vươn lên trong không gian thế giới bên ngoài.

    Và cả đôi mắt..

    Đôi mắt ấy, là của cha mẹ cho con. Con còn chưa kịp mở rõ, vẫn lờ mờ, vẫn vẩn đục. Chưa lần nào con được cảm nhận ánh nắng chói chang của mặt trời.

    Giây phút cuối tồn tại trong bụng mẹ, con cựa quậy, con quặn mình trong đau đớn.

    Bao nhiêu điều đẹp đẽ trong cuộc sống này lẽ ra con được trải nghiệm. Vậy mà mẹ tự ban cho mình cái quyền huỷ hoại nó đi, chỉ với một từ đầy lạnh lùng: “Bỏ”

    Đã có lúc con rất ghét mẹ, mẹ độc ác. Nhưng sao khi con định bỏ mẹ đi, con lại không đi nổi. Vậy là mỗi ngày, con ở bên mẹ. Ở bên mẹ trong khi mẹ chẳng hề biết đến sự tồn tại của con.

    Mẹ ơi, con gái mẹ ở đây, nhưng không một mình, bên con còn nhiều bạn lắm, bạn nào cũng như con, chúng con đều bị vứt bỏ, đều đang lạc lõng.

    Con đang đến bên mẹ, đến với thế giới mà lẽ ra con được sống, nhưng sự hiện hữu của con nơi này, lại như không có gì hết, vì chẳng ai có thể thấy được con. Ôi! Con chưa từng được cất lên tiếng khóc vỡ òa, chưa từng được lớn lên mà đã bị mẹ lạnh lùng từ chối.

    Đôi khi, con căm ghét sự thờ ơ của mẹ. Đến một cái tên, con cũng chưa một lần được gọi. Về bên mẹ, con lạc lõng nhường nào. Con đói, con khát, con lang thang, mẹ nào hay biết.

    me doc ac, con nho me, me co nho con khong, bo thai,

    Đừng khi nào quên con. Mẹ nhé! (ảnh minh họa)

    Nhưng…

    Con về bên mẹ hàng ngày, nhưng chưa được mẹ một lần ôm vào lòng, chưa được đặt bàn tay bé nhỏ len khuôn mặt mẹ, chưa được mẹ hôn lên đôi má…

    Lẽ ra điều con nên làm nhất là bỏ mẹ và đi tìm một gia đình khác. Một gia đình sẽ mang lại cho con sự sống, để con sống trong một hình hài của con người, để con được trân trọng, được yêu thương, được tồn tại với kiếp con người.Nhưng, con chưa làm được. Con sẽ ở bên, đến khi nào mẹ thôi khóc, đến khi nào mẹ nhận thấy sự hiện hữu của con bên mẹ, gọi tên con và ôm con, cho dù con chỉ là cảm giác không chân thật.

    Sẽ có lúc mẹ nhớ lại rằng, mẹ còn có con, hãy một lần đặt chính mình vào vị trí của con để cảm nhận và đừng khi nào quên con. Mẹ nhé!

    Medonthan theo tapchiphunu

     

  • Nếu đã định làm mẹ đơn thân phụ nữ cần quyết đoán

    Nếu đã định làm mẹ đơn thân phụ nữ cần quyết đoán

    Em và người yêu em hiện là bố của con trai em, cùng 25 tuổi và sinh viên học năm cuối trường đại học.
    Chúng em yêu nhau được gần 2 năm thì em có bầu, em vừa mừng vừa lo báo tin cho người yêu, em biết anh lo nhiều hơn mừng vì bố anh rất gia trưởng, nghiêm khắc mà mẹ anh thì mất rồi, hiện anh có mẹ kế nhưng không có tiếng nói. Em có nói nguyện vọng muốn giữ thai anh không nói gì.

    >>Bài liên quan:
    Ngày em bỏ thai em nhắn tin chúc anh hạnh phúc
    Bỏ thai liệu có hơn khi để con sinh ra không cha  

     

    Anh chần chừ mãi khi thai gần 3 tháng mới dám nói với gia đình, em cũng chưa nói với bố mẹ em vì em muốn chờ sự lựa chọn và quyết định của anh. Khi bố anh biết chuyện đã lập tức nhắn tin mắng nhiếc anh và tin nhắn đầu tiên làm em lạnh người :” liệu mà lo cho gọn.”, tiếp sau đó là những tin nhắn bảo anh bắt em phải bỏ thai, ông còn dạy anh cách ruồng bỏ em nữa…Nhưng anh không làm, em thực sự thất vọng về người mà trước đây em cũng có phần nể dù chỉ mới nghe kể về ông, vì ông 1 mình nuôi 2 anh em anh ăn học đàng hoàng. Ngay thời điểm đó em đã rất căm phẫn nhưng nghĩ ông chỉ giận nên nói vậy thôi. Thật không ngờ suốt 1 tuần trời ông ngày ngày ông bắt anh ép em bỏ thai, ông không tiếc lời xúc phạm em, ông còn bày cách cho anh nữa còn anh thì chỉ ủ dột. Những tin nhắn ông nhắn cho anh em đọc được hết sau 1 tuần về phía anh không có kết quả ông chuyển sang nhắn tin cho em cũng với ý muốn em phải bỏ thai. Em do đã đọc được những tin nhắn của ông nhắn cho anh, em không bình tĩnh nên đã có lời lại với ông tuy không láo nhưng nhờ đó ông có cái cớ là em cãi lời ông để không chấp nhận em.

    bỏ thai, phụ nữ quyết đoán

    Sau đó em và anh mới về bên nhà em thưa chuyện và nhờ bố mẹ em giúp đỡ. Mẹ em biết chuyện ngỏ ý muốn nói chuyện với bố anh nhưng bố anh đã không tiếp chuyện, mẹ em có gợi ý cho anh xem có nhờ họ hàng thân thiết tác động được không nhưng ông đã cấm ngay từ đầu không được nói với ai, ông dọa nạt anh rất nhiều sau đó chúng em quay lại trường học và dì ruột của anh đã biết chuyện và gọi điện cho em hỏi han nhưng có ý nói rằng em đã cãi bố anh…Em không phủ nhận mình đa mất bình tĩnh nhưng thật sự em thấy không thể chấp nhận được những lời lẽ đó
    mọi chuyện vẫn không được giải quyết cho tới khi mẹ nuôi của anh biết chuyện và muốn tổ chức cưới cho chúng em. Bố anh không đồng ý còn yêu cầu gia đình em phải gọi điện cho ông, em và mẹ em cùng quan điểm không gọi vì trước đó ông đã rất thiếu tôn trọng gia đình em nhưng bố em vì quá thương em đã nhún nhường gọi điện cho ông. Sau đó ông chỉ cho ăn hỏi, không cho cưới và cũng không trực tiếp tham gia, không có lời nào với bố mẹ em cho có đầu có cuối, một tay mẹ nuôi em làm tất.gia đình em rất phật ý về việc này. Ngày ăn hỏi đó gia đình em đã tổ chức luôn lễ cưới, hợp thức hóa việc em có bầu.

    Người ngoài nhìn vào thấy em đã đi lấy chồng nhưng thực ra không ai trong gia đình anh đưa đón em. Sau khi xong việc chúng em trở lại trường tiếp tục học, mọi việc dường như lắng xuống như không có gì. Gia đình anh không một ai hỏi han sức khỏe mẹ con em chỉ duy nhất có mẹ nuôi anh quan tâm.
    Tới khi em sinh con thì mẹ em xuống, mẹ nuôi và dì anh xuống thăm. Mẹ em do đã phật ý về gia đình anh từ trước nên có chuyện nhỏ mẹ em cũng tỏ thái độ rồi dẫn đến nhiều hiểu lầm về sau. Mọi chuyện lại bắt đầu nặng nề khi em sinh được 1 tuần thì mẹ kế và thím anh xuống thăm, mẹ em vẫn giận gia đình anh nên lại chuyện người lớn…mẹ em nói gia đình anh trước đây thì tệ bạc giờ em đẻ mang mấy đồng tiền xuống như bố thí, không được câu nào tử tế mà đòi nhận cháu. Em đẻ xong vẫn phải đi học và đúng đợt thi nên cũng không quan tâm lắm nhưng em thấy họ hàng anh xuống chỉ chăm chăm thằng cháu rồi khen giống bố, khen đẹp trai, em nghe mà thấy lộn tiết lắm, chẳng nhẽ con em mà không đẹp thì không đáng được yêu sao ?
    Dần dần mọi chuyện lại qua đi đến khi giáp tết nguyên đán mẹ nuôi em có điện bảo em về nhà anh ăn tết nhưng em bảo em không về vì bên đấy không ai đón em và k có lời nào với bố mẹ em. Anh lại đưa mẹ con em về nhà ngoại rồi về lại nhà anh ăn tết. Em bàn với anh ra tết quay lại nhà em để đi tết bên ngoại vì bên em đã tổ chức cưới là coi anh là rể trong nhà nhưng đến ngày đi bố anh lại không cho sang và ông nhất quyết bắt anh phải ra ở riêng không cho anh ở cùng mẹ con em khi xuống trường nữa ( trước tết ông đã 1 lần yêu cầu nhưng anh không làm ) ông nói không thực hiện ông sẽ không chu cấp cho học nữa, còn dọa sẽ xuống trường gây khó dễ cho việc học của chúng em, em cũng không biết ông định làm gì nữa nhưng em không sợ gì hết.

    làm mẹ đơn thân cần quyết đoán khi muốn bỏ thai hay sinh con không cha

    Tuy nhiên từ đầu cho đến cuối em chỉ nói quan điểm và nguyện vọng của em với anh , em không muốn xúi giục anh làm điều gì hết, em muốn tất cả về phía anh là tự nguyện. Em biết anh từ nhỏ sống trong hoàn cảnh bố sắp xếp hết mọi chuyện mong ở anh một sự bảo vệ kiên định rất khó nhưng em đã cố chờ để con em được có bố vì em biết bản chất anh không xấu, nhưng em cứ cố chờ mãi giờ anh vẫn nhiều khi phải làm theo những yêu cầu vô lý của người khác. Em thấy thiếu tin tưởng quá, em không phủ nhận cái sai của chúng em nhưng em nghĩ đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại. Bố anh quá tàn nhẫn với em và con em.
    Em cũng đã cố bỏ qua hết nhưng thực sự em không quên được sự xúc phạm của bố anh đối với em, em càng căm hận hơn khi ngay chính con trai em, cháu của ông mà ông cũng một mực bắt bỏ. Nhiều lúc em chỉ muốn dứt khoát vơi anh để không vướng mắc gì tới những con người kia nữa nhưng em thương con và thương anh nữa. Con em bây giờ 6 tháng rất thích chơi với bố, anh cũng rất thương con nhiều lúc em nghĩ anh vì còn phụ thuộc nên mới chưa dám quyết định của mình, em có nên chờ anh ra trường, trưởng thành hơn rồi mới quyết định ? Trong chuyện này em có quá cố chấp khi luôn day dứt về lời lẽ và cách cư xử của bố anh?

    Cfs gởi về medonthan

  • Ngày em bỏ thai em nhắn tin chúc anh ấy sống hạnh phúc

    Ngày em bỏ thai em nhắn tin chúc anh ấy sống hạnh phúc

    Chào mọi người, thời gian này hiện tại là lúc này em thật sự mệt mỏi. Tất cả trở thành một màu đen. Năm 20 tuổi em là một sinh viên trường múa, tương lai mọi thứ nằm tất cả trong tay em. Thế rồi 1 ngày em gặp anh ấy người đàn ông em cho là tất cả của cuộc đời em. Chúng em yêu nhau khi anh ấy đang là công an nghĩa vụ.

    >>> Bài liên quan:

    Chúng em ở xa nhau vài trăm cây số, nhưng tình yêu vẫn tin tưởng nhau. Thời gian thấm thoát trôi đi trong cái người ta gọi là bình yên, rồi em mang thai cũng là lúc anh ấy thi vào một trường công an. Anh ấy không thể bỏ tất cả để lấy em lúc ấy. Anh ấy nói em không nên giữ lại con nhưng em nói dù anh bỏ em thì em cũng không bao giờ bỏ con. Ngày anh nhận được giấy báo trúng tuyển cũng là lúc em biết mình có thai được 8 tuần tuổi. Đồng thời cũng là lúc số nợ của anh lên 100 triệu. Anh phải báo gia đình về khoản nợ ấy và không thể nói thêm với gia đình về em. Đó là cú sốc quá lớn dối với gia đình vì anh ấy là con 1. Rồi thời gian cũng trôi đi con cũng lớn dần, anh cũng đi học như bao người khác. Còn em sống với gia đình, may thay bố mẹ em cũng thông cảm, không tra hỏi bố của đứa bé là ai. Bố giận em và chẳng bao giờ ngồi ăn cơm chung. Cứ thế anh đi học còn em sống bấu víu vào bố mẹ.

    có 2 con mà không có chồng

    Đến ngày sinh con. Anh còn ngồi trên giảng đường, còn em một mình vào bệnh viện cùng bà ngoại. Hứng chịu cơn đau của ngày sinh nở. Em chỉ mới 20 nhưng em hiểu những gì đang xảy ra với em. Rồi em bé cũng ra đời trong niềm hạnh phúc của người bố còn đi học và người mẹ trẻ. Em bé lớn dần trong vòng tay mẹ mà chưa gặp bố lần nào, em phải làm tất cả ngay từ khi vừa sinh xong một ngày vì bố mẹ em còn phải đến cơ quan. Khi con được 3 tháng, em có đưa con ra ngoài gặp anh vài lần. Nhưng rồi cuộc sống thay đổi, con người cũng thay đổi, giữa chúng em xảy ra nhiều bất đồng cho nên anh cũng chẳng quan tâm mẹ con em, và cũng chẳng cần mẹ con em.

    Con em sinh ra mang họ mẹ mà chẳng có tên bố. Khi bé được 18 tháng tuổi em quyết định đi nước ngoài làm việc để quên đi những gì em đã tải qua. Ngày em xa con lúc ấy em 22 tuổi, đến một nơi xa lạ , một đất nước mọi thứ quá lạ lẫm với em. Sống bên đó 2 năm em gặp và quen một người đàn ông khác. Họ hiểu và thông cảm cho quá khứ của em. Thế rồi em có thai, anh ấy hạnh phúc khi biết em có thai. Nhưng do khí hậu và thời tiết làm em mệt mỏi nên em về Việt Nam trước còn anh ấy về sau. Em về Việt Nam cùng cái bụng bầu nhưng may thay gia đình anh ấy cũng chấp nhận rồi đến thưa chuyện nên mọi dị nghị cũng hết. Một tháng sau khi em về,  anh ấy cũng về để tổ chức đám cưới. Mọi thủ tục đã chuẩn bị xong về mặt pháp luật em đã trở thành vợ anh ấy. Nhưng mọi chuyện không bao giờ như những gì người ta muốn. Bon em lại xảy ra tranh cãi và không thống nhất quan điểm rồi anh ấy và gia đình hủy đám cưới.

    Em cũng mệt mỏi, trong chuyện tranh cãi là em sai và em đã xin lỗi nhưng anh ấy không tha thứ anh ấy nói không cần con, không nuôi được thì bỏ đi. Lúc ấy cái thai được 16 tuần. Em đau khổ và gia đình em nói nếu không bỏ cái thai đi thì em phải đi khỏi nhà. vì không thể sinh con lần 2 mà không có chồng. Em suy nghĩ rất nhiều và rồi em quyết định bỏ thai khi bước sang tuần thứ 17. Ngày em bỏ thai em nhắn tin chúc anh ấy sống hạnh phúc. Em cũng nói em đi bỏ thai, anh ấy xin lỗi bảo em quay về đừng làm thế, nhưng tất cả quá muộn họ đã đặt thuốc vào cơ thể em đồng thời những cơn đau cũng xuất hiện. Đau đớn lắm mọi người ạ, một thân một mình làm chuyện độc ác vừa đau vừa hận, em ân hận vì không làm mẹ đơn thân.

    >>> Lấy chồng rồi chịu khổ, có đáng không?

    Chuyện cũng mới xảy ra được 5 ngày thôi. Em chẳng biết sống như thế nào. Em rất yêu chồng em.

    MaiN