Tôi chưa bao giờ dám lớn tiếng nói rằng làm Mẹ là điều dễ dàng , huống gì là làm Mẹ đơn thân . Tôi cũng chưa bao giờ dám vỗ ngực tự hào bởi vì mình làm Mẹ đơn thân , và cũng không cho rằng việc là Mẹ đơn thân là điều đáng khen ngợi gì cả.
Người ta chỉ khen ngợi những bà Mẹ đơn thân nghị lực , dũng cảm vượt qua khó khăn để nuôi con cái mình , chứ họ không khen ngợi những người phụ nữ ngay từ đầu đã lựa chọn con đường làm Mẹ đơn thân . Bởi phụ nữ sinh ra ai cũng mong muốn có một gia đình hạnh phúc , một người đàn ông đủ tin tưởng để dựa vào , để yêu thương và lo lắng . Nhưng cũng có đôi khi , ta phải chọn cách sống riêng của mình , và để làm điều đó thì đành phải đi ngược lại so với guồng quay chung của xã hội . Tôi cũng đã phải đấu tranh rất nhiều để chọn cho mình một cuộc sống như thế.
Tôi đã từng ôm bụng quằn quại một mình trong căn phòng ở nơi xa lạ vẫn chỉ để nhận lại lời nói sẽ dẫn đưa đi bỏ cái thai . Tôi đã từng khóc nấc lên như điên dại ngày bị động thai và hoảng sợ mất con tới tột cùng vẫn chẳng thấy nổi hình dáng mà mình ngóng chờ . Tôi đã từng cắn môi tới bật máu ngày mang bầu gần 5 tháng đứng dưới cửa một nhà nghỉ rồi bị đánh đập vì muốn làm ầm ĩ lên bởi biết trong căn phòng đó là đứa em gái từng thân thiết hơn cả ruột thịt .
Tôi đã từng thèm tất cả mọi thứ vặt vãnh trên đời này rồi lết thân xác dậy tự mua cho mình ăn một bát bún lúc 11h đêm mưa , một bếp cá om dưa đẫm nước mắt , một chiếc bánh mì ăn sáng vào lúc 20h trong ngày … Và kèm theo đó là quà khuyến mãi ” cút đi , con đĩ , con chó ” và muôn vạn đắng cay khác . Tôi cũng đã từng yêu , từng hết lòng và từng tin tưởng . Thế nhưng sau tất cả những năm tháng ấy và những gì đã trải qua tôi quyết định chọn làm Mẹ đơn thân .
Có rất nhiều người hỏi tôi rằng tại sao lại chọn vậy , cũng có rất nhiều người không hỏi mà thẳng thắn ghép tôi với cụm từ ” con chửa hoang ” . Có rất nhiều lời xì xào xung quanh cuộc sống này , cũng có rất nhiều ánh mắt kì thị một tấm thân đàn bà không chồng nhưng vẫn một mực quyết sinh đứa con . Tôi chỉ có thể im lặng mà để những câu nói và dị nghị ấy cứ đến rồi đi . Để vượt qua mọi khó khăn ngay từ khi bắt đầu tôi đã biết là không dễ dàng thế nhưng cho dù tôi không giỏi giang quá cũng có thể tự lập lo cho cuộc sống của mình .
Tôi cũng tự tin rằng mình có đủ khả năng kiếm tiền để lo và chăm sóc con không phải thiếu ăn thiếu mặc hay thiếu đi nhân cách và tri thức . Chỉ là con tôi không cần một cái họ của người ta thì mới lớn lên trưởng thành được . Dù cho thiên thần của tôi có được sinh ra trong bão táp và lớn lên trong gió sương , tôi tin bản năng làm mẹ sẽ cho tôi biết cách bao bọc và chỉ dẫn con sống trong tình yêu thương hỗn tạp thay thế mọi thứ khác của mình . Tôi không chấp nhận bất cứ lời xin lỗi nào , cũng không nghe theo bất cứ một quyết định nào nữa .
Dù cho là sự van xin hay mong muốn ra sao , đối với tôi cũng đã chẳng còn quan trọng nữa . Tôi chấp nhận tủi hổ từ đầu để cả cuộc đời về sau không phải đắng cay hay đẫm nước mắt . Thử hỏi trong tất cả các bạn đang đọc bài viết này bao nhiêu người đang sống trong vỏ bọc hôn nhân không hạnh phúc . Tôi quyết định chọn con đường này trước trăm nghìn con mắt dòm ngó vào cuộc đời mình và muôn vạn lời đàm tiếu xỏ xiên nhưng chỉ để củng cố tinh thần tôi phải nghĩ tích cực hơn , không ép mình sống đời bi ai . Cuộc đời này là của mình , bế tắc hay nở hoa là do mình . Tôi chưa từng hối hận về lựa chọn của mình , và sau này , tôi tin cũng không có lí do gì để tôi chùn bước trên con đường học làm Mẹ , học trồng người của mình .
Tôi nhớ nụ cười của chính mình rất lâu về trước và chắp nhặt nó để vẽ nụ cười của tôi bây giờ . Nhưng tôi bằng lòng với hiện tại , tôi bình yên sau rất nhiều đổ vỡ . Tôi đánh mất một thứ nhưng nhận lại được rất nhiều điều , và điều đáng quý nhất là đứa con sắp chào đời . Tôi thầm cảm ơn cuộc sống đã ban tặng tôi những vấp ngã , tôi đã đứng dậy và tôi vẫn ổn . Tôi là Mẹ đơn thân
Medonthan