Mẹ chồng tôi:
– Mày phải nịnh nó vào thì nó mới ở nhà.
– Mày đừng nghĩ nó nghỉ thì nó ở nhà trông con cho mày đi làm .
Quên chuyện đó đi.
Ngày trước anh rể mày giới thiệu cho nó con bé con ông giám đốc dầu khí nhưng ngu không lấy để bây giờ …!
– Ngày xưa nó đi học bên Hà Nam còn có gái theo về tận nhà .
..vâng.. .vâng và vâng …vâng.
Tôi : – Mẹ ơi con xin được việc ở Nestle rồi, kí hợp đồng dài hạn và lương cũng ổn định lắm!
*Mẹ : – Ối giời, chỗ đấy của nhà ông Quý, đợi đấy mà lương cao, lão kẹt sỉ kibo ấy. Ấy thế mà con bé cứ đi làm đều đặn và hàng tháng tha về cục lương gấp đôi của chồng .
*Mẹ: Mày đi làm mà chẳng có tích góp gì cả Khổ nỗi mẹ cho 2 đứa ra ở riêng có cái nhà và bên trong là duy nhất cái giường.
May mà trước đó khi ở trọ con bé cũng mua được bếp gas, tủ lạnh, máy giặt … Tiền lương ăn uống, nuôi con …dư ra thì sắm thêm cái tủ quần áo, cái lò vi sóng,… Rồi cuối tháng cũng về mo.
* Tôi : – Mai mẹ đến phòng tập cùng con đi, ở đấy có cái máy rung tốt cho bệnh của mẹ . *mẹ – Mày tưởng tao nhiều thời gian lắm à ? *Tôi – cun cút đi vội vào trong để nhanh nhanh đưa con về vì nếu không nhanh chắc tôi tủi thân mà khóc mất. Tôi trẻ con, tôi không khéo léo , mới bước chân vào cuộc sống hôn nhân tôi chẳng biết phải tính toán thế nào. Hai mươi ba tuổi có lẽ quá trẻ để làm mẹ đồng thời đóng vai vợ đảm, dâu khéo. Chỉ khéo không được thôi chứ hiền thì tôi có thừa.
Tôi có thể ngồi hàng giờ để nghe mẹ chửi, chị phê bình mà không ý kiến ý cọ gì . Có khi nào tôi hiền quá chăng ? Tôi mệt mỏi vì cuộc sống hôn nhân của mình . Tôi nhắn 1 cái tin khá dài cho chị với nội dung tôi mệt mỏi và muốn ly hôn với chồng .
Hôm sau:
*Mẹ:- Mày biến luôn , cút luôn. Mày tưởng mày quý hoá lắm à. Một đi không trở lại , mày đi luôn đi . Tôi ngồi đó , bên tai là câu nói kia cứ lặp đi lặp lại nhiều lần từ miệng mẹ. Tai tôi ù đi, nước mắt chảy dài , cho dù tôi có cố gắng kìm ném nhưng không thể . Tôi không chú ý nữa, trong đầu tôi là vô vàn hình ảnh. Thế là tôi và con dắt nhau đi , con bé khóc ngoảnh mặt nhìn cha nó . Tôi thấy mặt người chồng lạnh nhạt nhìn 2 mẹ con . Tôi thấy ánh mắt mẹ theo cái kiểu :” chúng mày biến đi cho khuất mắt tao” . Chị chồng thì có vẻ hả hê lắm!
Tôi tỉnh lại, chính thức quên đi hết, ra khoanh tay xin lỗi mẹ và đưa con về nhà. Tất cả sự chịu đựng của tôi chỉ vì con mà thôi. Bởi vì tôi đã từng trải qua cuộc sống không cha, không mẹ . Và tất nhiên tôi không còn 1 chút tình cảm nào với nhà chồng.
cfsmedonthan