Là mùa trung thu thứ 3 mẹ may mắn được ở bên em, cô bạn chung giường lun đồng hành cùng mẹ. Ở bên em mẹ mới cảm nhận được thế nào là nụ cười hạnh phúc thật sự, cười ngay cả trong giấc ngủ. Em như 1 chất gây nghiện đối với mẹ zạ đó cô pé.
-> Nếu bản lĩnh người mẹ là một thì với mẹ đơn thân là mười.
Nhớ về 3 năm trước, khi mẹ biết mẹ có em. Mẹ bần thần lo lắng vì ông bà ngoại là người bắc. Ông rất gia trưởng, rất khó. Mẹ là chị lớn trong nhà có 4 chị em gái và mẹ là trường hợp đầu tiên trong họ chưa chồng mà có chửa. Rồi mẹ báo tin cho ba con, sau phút giây giật mình, ba nói để ba suy nghĩ, rồi ba mắng mẹ, rồi lẳng lặng bỏ lơ lun. Ba nói với mẹ chưa chắc đã là con ba, và con trong bụng ai, thì người đó có trách nhiêm, nhưng mẹ vẫn chọn em…
Rồi 4 tháng sau khi bụng mẹ lớn dần, mẹ quyết nói cho ông bà ngoại biết, và tính dọn ra ngoài sống (mẹ không thể bỏ đi xa, vì mẹ còn công việc trong công ty, mẹ cần tiền để nuôi em). Ông bà thất vọng, đau khổ. Lần đầu tiên mẹ thấy giọt nước mắt của ông (vì từ nhỏ đến lớn mẹ luôn là tấm gương mẫu và là niền tự hào của ông bà). Mẹ đã ước mẹ chưa từng tồn tại. Các dì của con gọi cho ba con. Ba con chấp nhận lấy mẹ, nhưng ông bà nội lại không chịu cưới, không nhận cháu. Ba mẹ chỉ đăng ký kết hôn, và dọn ra ở trọ.
Mọi người trong công ty biết mẹ có bầu (vì mẹ luôn mặc áo rộng cố giấu). Ngày ngày mẹ phải nhìn những ánh mắt xăm soi, những câu nói xì xào sau lưng, nhưng mẹ đều bỏ ngoài tai tất cả. Có lẽ vì có em bên cạnh mẹ nên mẹ mới có thể lì lợm và mạnh mẽ đến zạ.
Lúc mẹ mang bầu cũng là lúc ba con lại mới bị gãy xương tay, mọi việc bầu bì, công việc 1 tay mẹ lo hết. Rồi em chào đời, 2 tháng sau thì ba em ra hà nội làm, nửa năm về thăm em 1 lần. Tình cảm ba mẹ nhạt dần, ba cũng không gọi điện thoại hỏi thăm em. Hai mẹ con lại thủ thỉ dựa vào nhau mà sống. Rồi mẹ quyết định viết đơn li hôn, đó cũng là cách mà mẹ giải thoát cho cả mẹ và ba. Vì mẹ biết ba không còn thương mẹ, ba cũng không thương em.
Lúc trước thì mẹ hận ba lắm, bây giờ thì
hết rùi, có lẽ ba mẹ hết duyên, ở bên mẹ chắc ba đau khổ lắm, nên mới chọn cách
đi làm xa…Nhưng mẹ chỉ mún nói với em 1 điều. Mẹ iu em và mẹ cảm ơn em đã đến
bên mẹ.
2 mẹ con mình hãy cùng nhau cố gắng, cùng nhau phấn đấu và cùng nhau đón thật
nhìu mùa trung thu nữa nhé, cô chiến binh dũng cảm của mẹ.
Bước qua bóng tối sẽ thấy bình minh và những tia nắng ấm áp, hãy cùng nhay cố gắng và sống thất hạnh phúc các mom nha.