Sau những ngày đầy khó khăn ấy, trầm cảm sau sinh tôi đã có thể nuôi con bằng sữa mẹ cho đến khi bé được 2 tuổi. Tôi cũng hiểu ra rằng, mọi thứ đều có cách tháo gỡ, quan trọng là bạn biết mở lòng và nhận ra.
-> Hạnh phúc hay không là do mình tạo nên
Còn nhớ những ngày cuối cùng trước sinh với tôi vô cùng dài và nặng nề. Trái với niềm hân hoan được sinh một đứa con trong hạnh phúc đủ đầy bố mẹ, ông bà, người thân, tôi gần như chỉ có một mình.
Người đưa tôi đi làm hồ sơ sinh là cậu em trai. Tôi chuyển về sống với bố mẹ, chờ sinh và nghỉ việc tại một tòa báo nổi tiếng. Sinh con đồng nghĩa với mất việc, với không có tiền, không chồng, với nhiều nỗi lo. Những đêm trước sinh, hầu như tôi không ngủ được.
Những ngày sinh con trở về nhà, có mẹ tôi ở bên chăm sóc. Nhưng vì cụ đã tuổi cao, cũng không chăm cháu nhiều nên những kinh nghiệm chăm trẻ hầu như chẳng hơn gì tôi. Lóng ngóng và vụng về, mẹ tôi chỉ đảm nhận việc nấu nướng và trông bé, còn chăm con là một tay tôi. Tôi sinh mổ, ba ngày đầu không có sữa rồi cứ thế ba tuần liền không có sữa cho con bú.
Nhìn đứa con đỏ hỏn khóc vì đói, tôi càng cuống. Đêm nào cũng lục đục pha sữa cho con đến vài lần, vết mổ đau khiến tôi thắt ruột gan. Không có sữa cho con khiến tôi đêm hôm càng mất ngủ, và mất ngủ càng không có sữa về, cho dù tôi có cố ăn uống đủ thứ từ móng giò, cháo, xôi hay chè vằng lợi sữa…
Bé nhà tôi đêm nào cũng khóc dạ đề suốt hơn 1 tháng trời, từ 7h tối khi gà lên chuồng cho đến 9h. Đêm nào cũng như đêm nào, cứ ngằn ngặt, không ai dỗ được hay làm gì được. Đêm nào cũng giờ ấy khóc và giờ kia thì nín và ngủ. Đêm nào cũng như đêm nào.
Mệt mỏi khi sinh xong không có sữa cho con, những đêm trông con không ngủ được, tôi rơi vào trạng thái trầm cảm, không còn thấy yêu con. Tôi đã có những lúc giang tay tát con, đánh con, thậm chí là đạp con mình. Con càng khóc to, tôi càng mắng, càng tát. Để rồi khi tát xong, giật mình nhìn con khóc ngằn ngặt, giật mình khóc òa lên và ôm con vào lòng.
Cực điểm nhất là một lần, tôi đã cấu con bé và đẩy nó rơi ra khỏi đệm xuống thảm trải nhà. May là tấm thảm dày đã đỡ lấy nó. Tôi mệt mỏi thiếp đi, đến khi tỉnh giấc, thấy con vẫn đang ngủ ngon dưới thảm. Lúc ấy, tôi đã giật mình tỉnh giấc. Tôi trấn an lại mình, tôi sợ hãi chính mình và tôi lo sợ cho những hành vi của mình.
Sau lần ấy, tôi gò mình bắt buộc không được ngủ đêm một mình cạnh con nữa. Tôi nhờ mẹ ngủ cùng hai mẹ con. Bất kể khi nào có ý định đánh hay tát con bé, tôi lập tức đẩy con cho mẹ hay ai đó bế rồi chạy ra ngoài, tránh xa con khỏi tầm tay với của mình. Tôi đã từng đọc nhiều bài viết về trầm cảm sau sinh và tôi lờ mờ đoán mình cũng là một dạng của trầm cảm. Trước khi nó trở nên không thể kiểm soát, tôi phải tự cứu lấy mình.
Những ngày sau, tôi cố gắng dành mỗi ngày khoảng nửa tiếng đi bộ nhẹ nhàng, rồi nhờ hẳn mẹ đêm dậy pha sữa cho con để ngủ. Sau gần một tuần tự thay đổi mình và có những giấc ngủ ngon, sữa đã về căng đầy hai bầu ngực tự lúc nào không hay. Hóa ra chính những căng thẳng, mất ngủ, stress là nguyên nhân gây nên việc tôi mất sữa và khi thả lỏng được mình, thả lỏng được suy nghĩ, tôi đã có sữa cho con sau 1 tháng không có lấy một giọt sữa nào.
Có rất nhiều bà mẹ bị trầm cảm sau sinh và đã có những việc đáng tiếc xảy ra. Tôi thấy mình còn may mắn khi sớm nhận ra và sửa chữa được sai lầm. Dù cuộc sống còn rất nhiều khó khăn cùng vô vàn thử thách, tôi cũng cố gắng lạc quan để không làm ảnh hưởng đến con trẻ một lần nữa.
Nguồn: Fb Linh Lam Tong