Mối quan hệ giữa những con người không chung huyết thống! Đó là mối quan hệ với con chồng, con vợ, vợ cũ, vợ mới, chồng cũ, chồng mới. Bạn có tin không? Tôi đang ở giữa những mối quan hệ như thế và tôi thấy ổn.
-> Đàn bà à! sống đúng nghĩa chứ đừng sống như chỉ để tồn tại
Tôi có 1 người bạn 10 năm nay, người đó không phải trai tân, cũng từng 1 lần đổ vỡ. Bạn tôi có cậu con trai năm nay 19 tuổi nhưng cháu sống với mẹ, chỉ cuối tuần mới về chơi với bố – tôi gọi thằng bé là “anh lớn”. Hồi tôi và bạn tôi quen nhau, con bé nhà tôi thì quý bạn tôi vì nó thiếu tình cảm của bố, còn “anh lớn” thì không vui, thậm chí còn tỏ thái độ rõ luôn.
Cứ mỗi lần đi chơi mà có tôi, “anh lớn” đều tự nhiên khi thì đau bụng, khi thì mệt, khi thì đau đầu để đòi về. Khi đó “anh lớn” mới 9 tuổi. Tôi không phải làm màu đâu nhưng tôi thương thằng bé thật sự, vì nghĩ cháu cũng như con mình vậy. Bạn tôi là người cha có trách nhiệm nhưng thời gian bên cháu ít quá, mà con tôi mới lại là người được nhận tình cảm đó nhiều hơn “anh lớn”.
Những lần đi chơi, tôi đều cố gắng để “anh lớn” không cảm thấy bị tủi thân, không cảm giác bố đang nghiêng về em hơn mình. Dần dần “anh lớn” cũng cảm thấy vui vẻ hơn, và chấp nhận việc có mặt của tôi và con gái. Bây giờ sau 10 năm, “anh lớn” thành người trưởng thành rồi, anh vẫn gọi Cô xưng con nhưng lại hay hỏi: “sao cô không về ở với Bố cháu đi?” Bây giờ vào đại học có bạn gái, lại thủ thỉ tâm sự: “Cô ơi, bạn con nó khó chiều lắm”, nhưng tuyệt nhiên bố hỏi thì chẳng bao giờ kể chuyện gì.
Mỗi lần “anh lớn” về tôi đều tìm những việc nhỏ nhỏ để nhờ: “khi thì Anh tìm giúp Cô thông tin này đi, cô chẳng hiểu gì, khi thì Anh ơi em Chíp có lúc Cô nói không nghe cô phải làm sao”. Nói không biết các mẹ tin không, thỉnh thoảng tôi và mẹ anh lớn vẫn gọi điện cho nhau. Khi thì tôi cảm ơn chị vì mỗi lần cho cháu về chơi chị lại gửi quà cho tôi, khi thì chị gọi cho tôi nhờ tác động với bố cháu để bố cháu đừng quá khắt khe với việc cháu đi du học.
Chúng tôi nói chuyện với nhau như những người chị em không quá thân thiết nhưng đủ chân thành, vì chúng tôi có 1 mối quan tâm chung đó là các con. Còn về phía chồng cũ, bạn ý cũng lấy vợ rồi, nhưng đó lại là 1 câu chuyện khác. Khi không thể có tiếng nói chung tôi xin phép được im lặng.
Từ kinh nghiệm của mình tôi nghĩ, dù là vợ mới vợ cũ, chồng mới chồng cũ, con anh con tôi hay gì đi chăng nữa, nếu chúng ta cùng đặt lợi ích của những đứa trẻ lên trên hết thì tự nhiên chúng ta tìm được sự đồng cảm, tự nhiên có sợi dây gắn kết. Chẳng phải đao to búa lớn, hay hô khẩu hiệu là tôi sẽ thương con anh hay anh sẽ thương con tôi nọ kia mà từ chính những hành động sự quan tâm của người lớn dành cho trẻ con thôi.
Trẻ con chẳng có tội, các bạn ý còn là nạn nhân của người lớn, vậy sao ta không thương các con gấp đôi lên dù là con mình đẻ ra hay không do mình đẻ ra cũng thế. Mấy hôm trước tôi còn tâm sự vì đánh con, nhưng sau rồi mới thực sự hối hận, vì mình đúng là quá sai rồi. “Anh lớn” cũng trách tôi: “Cô đừng đánh em, ngày xưa bố đánh con có lúc con cũng ghét bố và không muốn về gặp bố đâu, để con nói chuyện với em”.
Tôi có anh con trai lớn trong nhà thật rồi các mẹ ạ, chẳng đẻ chẳng nuôi mà giờ được nhờ cậy rồi đấy. Tôi còn cảm ơn ai ngoài mẹ “anh lớn”, chị ý đã dạy thằng bé quá tốt để bây giờ tôi được hưởng ké.
Singlemum!