Làm dâu- ở trong chăn mới biết chăn có rận. Phận làm dâu nhẫn nhịn và chịu đựng nhiều, hi sinh cũng nhiều nhưng cái em nhận lại toàn chua chát và đắng cay
-> Phải làm sao khi mắc kẹt trong cuộc hôn nhân mà không thể ly hôn
Đây là câu chuyện của chính bản thân em. Em lấy chồng năm 25t, cưới nhau được 7 tháng thì em cũng có thai được 7 tháng, mọi thứ đang trôi qua rất đỗi bình thường thì chồng em bị tai biến liệt không nói được. Em lúc đó khóc hết nước mắt thương chồng thương đứa con trong bụng thương bản thân, bụng mang dạ chữa chăm chồng cho đến khi chân trượt rút liên tục không thể bước đi lên các bậc thang bệnh viện nữa thì em về nhà để chuẩn bị sinh, chồng em chuyển ra Hà Nội để điều trị tiếp.
Chồng em ra đó điều trị có các chị chồng thay phiên nhau chăm sóc. Ngày em đi sinh cũng là ngày anh được lắp sọ. Con tròn 4 tháng anh được về nhà để tự tập luyện (khi đó anh đã đi lại được rồi nhưng vẫn không nói được chân yếu tay vẫn liệt). Em mang sạch đồ đạc của 2 mẹ con từ nhà ngoại ở thành phố chuyển về nhà nội ở nông thôn. Em mang suy nghĩ chồng mình đau mình sẽ về đó cố gắng cùng anh vượt qua tất cả, trời thương sẽ cho anh khoẻ mạnh lại thôi.
Nhưng ở trong chăn mới biết chăn có rận, ngày trước không chung sống thì trong mắt mình nhà chồng rất tuyệt vời, nói đúng hơn là dù có gì thì mình cũng luôn nghĩ tốt, nhưng sau khi về đó sinh sống, mình nhận ra rất nhiều thứ về cách sống, cách giao tiếp, cách đối đãi, phong tục tập quán, thời tiết, ăn uống, con người…. lúc đầu mình cố gắng tập làm quen mọi thứ.
Lâu dần những câu nói từ các chị chồng theo kiểu kể lễ về chi phí chữa bệnh nhà nội bao nhiêu nhà ngoại bao nhiêu ơn nghĩa nhà nội cao to mênh mông. Sắp đặt cuộc sống và cách nuôi chăm con của mình một cách phát xít. Con em đang nhỏ nhưng bảo em ra chợ bán rau cà sinh sống qua ngày. Chồng em bị chấn động não nên các cơn co giật thường hay đến theo định kỳ em rất đau lòng về chuyện đó vậy mà họ đành lòng hỏi “em làm gì mà để cho anh bị co giật”, ….. Nói chung rất nhiều cái mà em không thể lể hết ra ở đây, chỉ nghĩ đến thôi lồng ngực đã thấy khó thở rồi.
Sau vài lần họp gia đình để bắt em ngồi nghe ý kiến và sự sắp đặt của họ nhưng mọi suy nghĩ và ý kiến của em thì không thèm nghe và phớt lờ đi. Em đã rất đau lòng xin về nhà thăm ông bà ngoại. Họ không cho em về, nói đợi chồng em nói lại bình thường rồi hãy về. Cuối cùng rất nhiều khó khăn thì em và chồng cùng con cũng bay về ngoại, chơi và nương tựa nửa năm.
Trong thời gian nửa năm ông ngoại chở chồng em đi châm cứu bấm huyệt, bà ngoại chăm ăn uống, em bày anh học chữ tập đọc, bản thân anh thì chiều chiều sẽ tập thêm ở phòng gym, anh tiến triển rất nhiều. Anh nhận ra ở đây vợ con mình sẽ vui vẻ và thoải mái hơn. Thời gian anh ở nhà em, nhà nội không hề gọi cho ba mẹ em hỏi han hay gửi gắm 1 lần nào. Gọi video cho anh thì cũng chỉ để xem anh nói được nhiều chưa chứ không hề đã động đến nhà ngoại, em dâu và cháu 1 lần nào. Ba mẹ em rất nhiều lần buồn và rồi sinh ra bất mãn về thái độ và tình cảm họ dành cho mẹ con em và gia đình bên ngoại.
Lẽ ra trong hoàn cảnh này họ càng phải thương và động viên em nhiều hơn nhưng không hề, họ thể hiện 1 thái độ sĩ diện không luỵ. Anh khó khăn bập bẹ nói từng chữ để xin nhà nội cho vợ chồng con cái được ở nhà ngoại. Họ bắt về ngay mọi người ạ. Mẹ chồng em đưa con và anh về, lại là họp gia đình. Ở cuộc họp gia đình này là sự đỉnh điểm của kìm nén.
Em không thể nói, không thể khóc. Chồng em khi đó nghe họ lôi sổ sách ra kể chi tiết nhà nội đã chi mấy trăm triệu và nhà ngoại đã chi mấy chục triệu để chạy chữa cho anh (nhà em không khá giả gì chỉ cố được đến vậy thôi ai ngờ họ xem nhẹ gia đình em) Chồng em nghe thấy vậy lại xuôi theo các chị chồng đòi về đó sống tiếp. Em vì uất ngẹn mà lên cơn co cứng mặt mũi tay chân nằm đơ ra đó.
Có chị dâu thương em nhưng không có tiếng nói, chị ấy là bác sĩ nên cũng sơ cứu kịp thời em qua giai đoạn đó rồi hôm sau em dẫn con về ngoại lại. Anh nhất quyết không đi,1 mực đòi ở lại đó. Đến giờ đã được 1 năm con em bây giờ đã 2 tuổi, họ bắt anh về ở đó xa vợ con nhưng lại ghé thăm anh được 1-2 lần còn lại để cho bố mẹ lớn tuổi chăm sóc anh. Giờ thì anh sinh hoạt làm việc hình thường rồi nhưng vẫn chưa nói được.
Em có dẫn con về thăm anh 1 lần nhưng rồi nhận ra mọi thứ chỉ có thể dừng lại vì tình cảm 2 bên gia đình bây giờ không được như trước nữa. Một thời gian rồi không liên lạc nhưng nghĩ đến em lại thấy buồn và có lỗi. Ba mẹ em người thân của em trong cuộc mới hiểu những cái mà em phải cam chịu, chịu đựng. Mọi người đều khuyên em nên chú tâm làm và nuôi con. Quên đi quá khứ, có ngừoi thương thì đến với họ.
Nhưng đối với em chuyện đó quá xa và khó khăn. Người ta không nghĩ xấu cho em thì thôi ai giám thương lấy em đây.
Medonthan!