Mình lấy chồng vừa được 3 năm 1 tuần. Mình học đại học ra nhưng giờ ở nhà làm nông nghiệp cùng chồng. Chồng mình hơn mình 7 tuổi, bị teo 1 bên chân, có học TC địa chính nhưng không thoát ly được nên ở nhà làm cây ăn quả với bố chồng mình.
Về mình thì chỉ cao 1m45, nặng 35kg, có lúc không được nên tìm việc làm rất khó, Năm 2016 mình về quê thi công chức và gặp chồng mình. Thấy chồng mình bị tật nhưng vẫn vui vẻ, sống tích cực, biết làm ăn, nhưng theo anh kể anh muốn yêu ai họ cũng chê bai hoàn cảnh của anh nên mình rất thương. Về phía mình đã chia tay người yêu, cũng vì những khuyết điểm của mình nên gia đình người yêu không muốn mình lấy người đó.
Người đó đã nói những lời khiến mình tổn thương để chia tay. Do đó mình cảm thấy có sự đồng cảm với chồng mình, thương và cả sự nể phục thái độ sống tích cực của anh nên mình đồng ý yêu và cưới sau có 3 tháng gặp gỡ. Hai gia đình cách nhau khoảng 2km, và đa số người quen của mình đều cản mình nếu không có công việc ổn định thì không nên lấy anh, gia đình anh ghê gớm lắm, nhưng mình không để tâm.
Tối hôm cưới nhà chồng mình đã ầm ĩ, tối đấy mẹ chồng mình còn khóc xong gọi mình nói cảm ơn mình vì đã lấy con trai bà. Về làm dâu được khoảng 3 tháng thì mình bắt đầu hay bị chửi thậm tệ, và mẹ chồng mình bảo mình làm hại cả gia đình nhà chồng mình. Tối đầu tiên về nhà đã có chuyện( lúc có bầu mình chỉ ở nhà cơm nước, không đi làm gì) ,….
Chuyện bị mẹ chồng chửi diễn ra cỡ 2th 1 lần, bình thương thì cũng hay để ý xét nét nọ kia. Mình đẻ hôm 29 tết, tối mùng 2 tết đã bị mẹ chửi và bế con mình, không cho mình bế con. Bố chồng, chồng và chị dâu nói mãi bà mới đưa con cho chị dâu mình bế vào cho mình, cũng chỉ vì bà vào hỏi cháu đúng lúc mình nhét ti cho con ăn, thế là bà dỗi, xong chiều tối đó bà thấy chồng mình thay rửa cho mình nên tức (mình đẻ thường nhưng rạch nhiều nên rất đau, và mình còn bị nhiễm trùng nữa).
Chuyện mình bị mẹ chồng chửi thường xuyên 1 cách thậm tệ khiến mình càng giữ khoảng cách với bà, ít chuyện trò, mình lại không tháo vát, không có việc làm, nên mẹ chồng càng không ưa. 20/10 năm ngoái mâu thuẫn đỉnh điểm, mẹ chồng chửi ác quá, mình nói lại nên chồng tát mình, uất ức quá nên mình bế con về ngoại gần 3 tháng, định ly hôn xong chồng ngọt nhạt động viên kèm doạ nạt nên mình lại đồng ý về. Đến nay được nửa năm coi là bình yên thì lại có chuyện.
Lần này bà còn nói đến cả bố mẹ mình nên mình rất tức giận, có nói lại, chồng mình định tát mình xong lại thôi. Về chồng mình chỉ tát mình 1 lần duy nhất đó, còn cũng có thể nói là chiều vợ, vợ làm được gì thì làm, không cũng không sai, nhưng mỗi khi bị mẹ chồng chửi chồng mình chửi im lặng, không động viên mình được câu nào bao giờ.
Về bố chồng thì ông quản ý toàn bộ từ công việc đến tiền của, chồng mình làm gì cũng theo ý ông, Tiền tiêu gì thì bảo ông đưa. Chứ ví của 2 vợ chồng không có xu nào bao giờ. Mình mệt mỏi với chồng mình, cuộc sống ở gia đình chồng và mẹ chồng mình nữa. Mình chỉ muốn thoát khỏi cuộc sống này, xin ở riêng thì không được đồng ý, muốn ly hôn thì nhìn con quấn bố, quấn ông bà lại thương.
Lần này bà còn nói đến cả bố mẹ mình nên mình rất tức giận, có nói lại, chồng mình định tát mình xong lại thôi. Về chồng mình chỉ tát mình 1 lần duy nhất đó, còn cũng có thể nói là chiều vợ, vợ làm được gì thì làm, không cũng không sai, nhưng mỗi khi bị mẹ chồng chửi chồng mình chửi im lặng, không động viên mình được câu nào bao giờ. Về bố chồng thì ông quản ý toàn bộ từ công việc đến tiền của, chồng mình làm gì cũng theo ý ông, Tiền tiêu gì thì bảo ông đưa. Chứ ví của 2 vợ chồng không có xu nào bao giờ. Mình mệt mỏi với chồng mình, cuộc sống ở gia đình chồng và mẹ chồng mình nữa. Mình chỉ muốn thoát khỏi cuộc sống này, xin ở riêng thì không được đồng ý, muốn ly hôn thì nhìn con quấn bố, quấn ông bà lại thương.
Ông bà cũng ngoài 60, ông đã từng bị tâm thần mấy năm giờ đã khỏi, mẹ chồng to béo nhưng cũng suốt ngày kêu đau này đau kia, mình cứ nghĩ nếu mình cứ khăng khăng ly hôn có ổn không, có tội chồng mình không, bố mẹ chồng nữa, mình không ghét họ, nhưng cũng không muốn sống chung chút nào.
Chồng mình bây giờ mình đã mất hết niềm tin, có chuyện gì cũng không muốn nói với chồng, nói cũng không chia sẻ được gì, vì quan điểm hoan toàn khác nhau. Và mình rất sợ ly hôn chồng mình sẽ tranh giành con. Mình được quyền nuôi con thì mình em là chồng cũng tìm cách gây khó dễ cho mình. Mình muốn thoát khỏi cuộc hiện tại nhưng mình lại phân vân và sợ hãi nhiều thứ.
Medonthan