Khi em thông báo em có thai. Anh như muốn khóc. Anh rụng rời chân tay. Anh buồn. Em đau gấp ba lần. Từ cái khoảnh khắc đó, anh khác đi. Anh như chỉ muốn mình biến mất khỏi cuộc sống của nhau. Anh bớt lo lắng quan tâm và yêu thương em đi vì anh bận lo lắng cho anh. Anh bận quan tâm đến những vấn đề của anh. Anh bận yêu anh và anh bận “ sợ”.
- Singlemom là một thứ hạnh phúc bị khuyết
- Anh gieo cho tôi bao nỗi đau rồi buông 2 từ xin lỗi thôi ư?
- Nếu không có anh, mẹ con em sẽ sống sao đây?
Chẳng còn những yêu thương, chẳng còn những ngọt ngào và chẳng có lấy chút hạnh phúc nào nữa. Ta nhìn nhau, trong mắt anh, em là gánh nặng. Trong mắt em, em đã sai. Dù sao, em cũng đang mang thai phải ở một mình, rồi mới ốm dậy, cơ thể em yếu, suy nghĩ em càng tiêu cực hơn khi anh như vậy. Em hỏi anh muốn sao. Anh chỉ im lặng. Anh tránh né. Em sợ con bỏ em đi, còn anh lại bỏ em bơ vơ với bộn bề nghĩ suy. Cái khoảnh khắc ấy cho đến bây giờ, anh tệ lắm, anh biết không.
Em tiếc cho em, tiếc cho con, tiếc cho cuộc tình vốn nghĩ là hạnh phúc lắm. Vậy đấy, em đau một nỗi đau tận cùng. Anh bận nên không thấu được đâu. Cuộc sống trước mắt em, em phải làm sao chứ. Nhưng cưỡng cầu ai cái gì ắt sẽ không toàn ý.
Vậy nên có lẽ em nên cho anh nhẹ nhõm ra đi. Để rồi anh sẽ phải gặm nhấm những ăn năn của anh trong tương lai. Em cho anh tự chọn tương lai của anh. Và em tự cho mẹ con em bước ra khỏi cuộc sống của anh.